Kể từ khi Ly Ly quyết
định vì yêu mà cố gắng liều một phen, thì cô luôn tự nói với mình, bây giờ cô
và Mộ Bạch sẽ có vị thế ngang hàng nhau, cô sẽ không hèn nhát và tự ti trước
tình yêu của mình.
Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên Ly Ly gọi tên anh thân mật như thế, ngay đến
cả Mộ Bạch cũng có chút giật mình.
Nhìn khuôn mặt tự tin của Ly Ly lúc này, hoàn toàn bất đồng với khuôn mặt lạnh
nhạt, cao ngạo của cô khi đàm phán trên thương trường, mà là một loại cố gắng
làm cho lòng người phải chấn động! Mộ Bạch lơ đãng nhìn Ly Ly, thậm chí cũng
không truy cứu cô và Tân Lương vừa rồi mới chơi xấu anh. Thậm chí anh còn cảm
giác được, Ly Ly gian xảo như vậy có chút dễ thương...
“A, hai người nghĩ là chơi xấu như vậy sẽ đạt được mục đích sao? Đây mới là ván
đầu tiên, kế tiếp ai thua ai thắng vẫn còn chưa xác định được.”
Ly Ly nghe anh ta nói như vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô ngẩng đầu lên,
không hẹn mà cùng Tân Lương mỉm cười, giống như hai người đang có chung một bí
mật nhỏ, nụ cười cũng lộ ra một chút thân mật.
Chính là vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Mộ Bạch, anh không nói nên lời, tại
sao trong lòng anh có một ngọn lửa muốn phun trào ra ngoài? Có lẽ là do nhìn
thấy một thư kí mà mình tín nhiệm nhất lại hợp tác với người ngoài để đùa giỡn,
đối phó với anh. Cái này ít nhiều sẽ làm cho người ta cảm thấy phiền muộn. (có nên nói anh
này ngây thơ~mà không hiểu rõ tình cảm của mình không trời!!!! haizzzzz ).
Vì một người ngoài!
Mộ Bạch chỉ nhìn “Người ngoài” kia thì lại làm mất đi năng lực kiềm chế của bản
thân mà lại làm cho anh càng tức giận. Nếu mình không phải là người ngoài, như
vậy thì anh cùng Ly Ly có quan hệ gì với nhau? Ông chủ cùng nhân viên? Trong
lúc đó thì đầu anh hiện lên chữ “Vợ”... ?
Anh hét lớn một tiếng: “Cười cái gì mà cười, mau tiếp tục.”
Ba người rất nhanh chóng đổ xúc xắc lần thứ hai, số diểm của ba người chia ra:
7 điểm, 15 điểm, 11 điểm.
“Ha ha, tôi nói rồi! Tôi nhất định sẽ thắng.” – Tân Lương cười rất xúc động a,
anh ta mỉm cười ngượng ngùng hướng về phía Ly Ly mà nói: “Ly Ly, xem ra vận khí
của cô tối nay không được tốt, cô lại thua rồi.”
Ly Ly không để ý, nhún vai một cái: “Sớm biết tối nay chơi xúc xắc, tôi nên
cùng mấy đứa bạn đi cúng bái”
“Không sao, tôi cũng không giống như nào đó sẽ gây khó dễ cho một người phụ nữ,
Ly Ly cô chọn mạo hiểm hay lời nói thật lòng đây?”
“Lời thật lòng” Ly Ly không cần suy nghĩ mà trả lời.
Mộ Bạch ở một bên nghe thấy vậy liền nói: “Tân Lương, anh cùng tôi trao đổi một
điều kiện, lần này nhường cho tôi hỏi Ly Ly, tôi sẽ đáp ứng anh bất cứ yêu cầu
nào.”
Ánh mắt của Tân Lương thoáng cái liền vụt sáng: “Thật ra tôi cũng rất tò mò,
anh rốt cục muốn hỏi Ly Ly vấn đề gì...”
“Chỉ là một vấn đề”
Ly Ly đổ mồ hôi lạnh, cô đem ánh mắt hướng sang Tân Lương, trong ánh mắt cầu
khẩn anh đừng đáp ứng yêu cầu kia của Mộ Bạch.
Thế nhưng Tân Lương trước sau vẫn như vậy mỉm cười, vô cùng tiếc nuối mà nói:
“Nhưng mà bất luận anh hỏi vấn đề gì thì Ly Ly tốt nhất vẫn nên trả lời vấn đề
của tôi...”
“...” – Khuôn mặt Mộ Bạch cũng nặng nề hơn.
“Ly Ly, xin hỏi cô có bạn trai chưa?”
Ly Ly vừa mới mở miệng định trả lời thì Tân Lương bỗng nhiên cắt ngang và nói:
“Tôi xém là quên mất, cô không phải trả lời câu này, bởi vì tôi nghe nói cô vẫn
còn độc thân, không bằng cô hãy nói cho tôi biết, cô có yêu người đàn ông nào
không?”
Ly Ly không nghĩ đến Tân Lương sẽ hỏi như thế, ánh mắt của cô không tự chủ mà
liếc đến Mộ Bạch, kiên định mà nói: “Có, tôi đã yêu một người rất nhiều năm,
rất yêu, rất yêu, càng yêu lại càng đau, càng yêu lại càng không thể nào thoát
ra được, yêu đến mức đánh mất chính bản thân mình, mặc dù anh ấy không yêu tôi
nhưng tôi vẫn yêu anh ấy...”
Tân Lương tựa hồ cũng liếc nhìn Mộ Bạch một cái, nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của
anh ta, Tân Lương không khỏi tiếc nuối mà nói: “Không biết tên khốn khiếp nào
may mắn như thế, có thể làm cho một phụ nữ ưu tú như vậy yêu nhưng lại không
biết quý trọng, thật là một tên vô lại a...”
Mặc dù Mộ Bạch trên mặt rất bình tĩnh, giống như mọi việc đều không liên quan
đến mình, thế nhưng khi nghe Ly Ly thổ lộ, lòng của anh không khỏi ngẩn ngơ vài
giây.
Bởi vì từ trước đến nay anh chưa từng vì một lí do nào đó mà rung động.
Mộ Bạch không bao giờ quan tâm tới ý nghĩ của phụ nữ về một đàn ông như thế
nào, vô luận là người đàn ông mà cô nhắc đến chính là anh, anh không biết mình
nên vui mừng hay chán ghét, Trong lòng anh từ trước đến giờ chỉ có một người,
đó chính là Kiều Vi. Nhìn Ly Ly, anh cảm thấy cô thật giống mình, đều vì yêu mà
cứng đầu, cố chấp.
Mộ Bạch vẫn đang rơi vào trạng thái trầm lặng thì lại nghe thấy thanh âm của
Tân Lương ở bên cạnh vẫn luôn chửi mình là tên hỗn đản, đồ vô lại...
Anh mắt lạnh nhìn lại, hung hăng trợn mắt nhìn Tân Lương một cái, anh mới đúng
là hỗn đản! Vì tán gái, cư nhiên lại bày ra trò chơi này, thật là... Nhớ ngày
đó khi anh theo đuổi Kiều Vi, nhưng lại rất lãng mạng nha.
Nói đến Kiều Vi... Kiều Vi bây giờ rốt cục ở nơi nào?
Anh không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, Kiều Vi đã một ngày một đêm chưa có
tin tức, anh bây giờ quả thực rất lo lắng cho cô ấy. Cái cô gái lơ mơ này, sao
lại chỉ vì lời nói của Ly Ly mà rời đi chứ!
Tay của Mộ Bạch không biết lúc nào đã nắm chặt lại: “Đủ rồi, không cần chơi trò
nhàm chán này nữa, Tân Lương nếu như anh muốn theo đuổi thư kí của tôi, xin hãy
suy nghĩ một chút, không cần bày những trò vô vị này! Tôi bây giờ không muốn
làm kì đà cản mũi, tôi chỉ cần một cái đáp án của Ly Ly, sau đó sẽ rời đi”.
Ly Ly nghĩ thầm, vòng tới vòng lui vẫn là về chuyện đó. Kiều Vi à, bây giờ tớ
mới biết tớ đối với cậu rất là ghen tị...
Tân Lương không để tâm, ra sức suy nghĩ rồi nói: “Tôi muốn theo đuổi Ly Ly là
sự thật, tôi muốn dùng trò chơi này để theo đuổi cô ấy thì có gì sai? Mộ Bạch,
không phải người nào đều có thể làm theo suy nghĩ của anh được. Ly Ly rất tốt,
tôi cũng không sao, đều phải do bản thân mỗi người suy nghĩ và tin tưởng, anh
cho dù vô phương thừa nhận thì cũng nên tôn trọng sự chọn lựa của chúng tôi.”
Ly Ly quả thật rất kinh hãi, cô cho rằng những việc mà Tân Lương làm tối nay,
đều là muốn giúp đỡ mình, không nghĩ tới là anh ta đang theo đuổi mình, không
phải đùa chứ!
Tân Lương không chú ý đến Ly Ly đang kinh hãi, giật mình mà hướng về phía Mộ
Bạch khiêu khích nói: “Nếu như anh ngay cả một trò như thế này cũng không có
nhẫn nại thì coi như là anh thua, tôi khuyên anh, cho dù anh hỏi bất cứ vấn đề
gì, có được đáp án thì sao, anh cũng chỉ là một người đàn ông thất bại.”
Mộ Bạch không nói gì mà nhìn anh ta, anh quả thật muốn nói rằng “Tân Lương, anh
như vậy rất vô dụng.” Thế nhưng lời nói của anh ta tuy có chút khó nghe nhưng
vẫn có đạo lí.
... Ha Ha, không phải chỉ là một trò chơi thôi sao, anh không có khả năng sẽ
thua.”
“Vậy thì anh đừng nói những lời vô nghĩa nữa, mau nhanh chóng tiếp tục.”
Vẻ mặt của Tân Lương giống như mới thực hiện một mưu kế nào đó, hướng về phía
Ly Ly nhún vai, sau đó ba người bọn họ lại tiếp tục ván tiếp theo.
Nhưng mà hôm này có vẻ như ông trời cố tình trêu chọc Mộ Bạch, có thể nói là
rất ưu ái Tân Lương, liên tục mở ra mấy ván đều là Tân Lương thắng còn Ly Ly
thua.
Ly Ly tuy là rất may mắn khi không bị Mộ Bạch tra hỏi, thế nhưng Tân Lương lại
hỏi rất nhiều chuyện. Nào là Ly Ly thích ăn cái gi? Thường ngày có cái gì làm
cho cô thích thú? Thích nhất mẫu đàn ông nào? Thậm chí anh ta còn hỏi cô, cô có
thể quên đi người đàn ông mà cô yêu và tiếp nhận sự theo đuổi của anh ta
không?...
Ly Ly mìm cười, lộ ra một chút lúng túng: “Tôi có tự tin anh ấy sẽ phải yêu
tôi! Cho dù là từ trước đến giờ anh ta vẫn chưa hề yêu tôi...”
Cô lén nhìn sắc mặt của Mộ Bạch, thanh âm bỗng nhiên có chút thấp xuống: “Tôi
cũng sẽ không buông tha anh ấy! Tôi yêu anh ta đã rất lâu, tình cảm đó đã sớm
ăn sâu vào xương tuỷ, chỉ sợ cả đời này sẽ nó sẽ mãi không thoát khỏi”.
Tân Lương lắc đều nuối tiếc: “Không sao, có lẽ cô không hiểu rõ tôi, tôi rất có
kiên nhẫn nha.”
Mộ Bạch lại một lần nữa bị lời nói của Ly Ly làm cho rung động, tại sao mỗi lần
Ly Ly thổ lộ tình cảm của cô, cô đều rất bình tĩnh, phảng phất như đây chỉ là
một chuyện bình thường, mỗi câu nói của cô đều thật lòng, chất phác, đều làm
cho anh cảm thấy rung động. Loại càm giác này giống như một lưỡi kiếm đâm sâu
vào lòng anh, càng đâm.. càng sâu.
Thừa dịp lúc không có ai chú ý đến, anh len lén thở một hơi, cố gắng đem loại
cảm giác không thoải mái này ra khỏi đầu.
Anh giả bộ như không nghe thấy Ly Ly và Tân Lương nói chuyện với nhau, sau đó
lại cầm con xúc xắc lên kiểm tra và nói: “Kì lạ, con xúc xắc này có phải hay
không đã bị người nào đó chỉnh đi, tại sao mỗi lần đều là anh thắng.”
Ly Ly ở một bên cũng vô
cùng đồng ý với ý kiến của anh, vẻ mặt như đưa đám, nói: “Đúng vậy, tại sao mỗi
lần đổ tôi đều là người thua.”
Cô thật sự không thể nghĩ ra nha!
Tân Lương thả lỏng, vẻ mặt giống như bất đắc dĩ, phàn nàn nói: “ Đúng vậy nha,
tại sao ván nào người thắng cũng là tôi? Xem ra tối nay ông trời rất thiên vị
cho tôi nha.”
Mộ Bạch và Ly Ly ăn ý liếc mắt nhìn nhau, trong mắt của hai người đều hiện rõ
hai chữ: “Đáng ghét”
“Đừng nói nhảm, tiếp tục chơi, tôi không tin anh sẽ thắng mãi.”
Thế nhưng lời nói này nói ra, không quá một phút, thì kết qủa lại thực sự chứng
minh lời của Tân Lương là có đạo lý, ông trời đúng là thiên vị anh ta, thế
nhưng cũng phải nói là tối nay Ly Ly chơi rất kém.
Ly Ly vừa nhìn thấy số điểm của mình lại nhỏ nhất, quả thực là không thể tin
vào hai mắt của mình! Từ đầu đến cuối, đã qua được mười mấy bàn, thế nhưng đều
là cô thua nha!
“Bây giờ, tôi chọn mạo hiểm” – Ly Ly không cần nghe Tân lương hỏi, liền trực tiếp
lớn tiếng nói
“Ok, cô chọn cái gì cũng được” – Tân Lương vừa nói chuyện vừa nhìn Mộ Bạch
“Mộ Bạch, anh nghĩ tôi nên để cho Ly Ly làm gì đây?”
“Hỏi tôi làm cái gì, tuỳ ý anh thôi!”
Sắc mặt của Mộ Bạch quả thực khó coi đến cực điểm. Tuy là từ đầu đến cuối anh
không có thua, thế nhưng điểm số của anh lại ít hơn Tân Lương, so với Ly Ly thì
không khác mấy.
“Dĩ nhiên phải hỏi anh, anh quả thực là một cao thủ nguy hiểm lớn nha.”
“Vậy để cho Ly Ly tát tôi một cái là được rồi.”
“Ha Ha... Ý kiến hay...”
Ly Ly thoáng cái liền hoảng hốt: “Kia... tôi có thể chọn lời nói thật lòng được
chứ.”
“No, No, No! Ly Ly cái này thì không được nha”
Tân Lương khoát cánh tay nói: “Đừng lo lắng! Mộ Bạch dù sao vẫn là ông chủ của
cô, tôi làm sao có thể để cho cô đánh anh ta đây.”
Ly Ly mỉm cười: “Ngoại trừ việc này, còn những việc khác thì tất cả đều OK.”
“Hôn tôi một cái, cũng được chứ?” (anh nè thật lưu manh. Haha^^)
“...” Ly Ly lần này không biết phải làm sao, trong lòng cô trở nên rối rắm, hôn
một cái cũng không mất đi miếng thịt nào, thế nhưng hôn một người khác trước
mặt Mộ Bạch? Cô muốn tỏ lòng yêu sâu sắc đối với anh ấy, nên kiên định sẽ cự
tuyệt mạo hiểm này.
“Tân Lương, anh không nên quá phận”
Mộ Bạch lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén liếc mắt một cái.
“Ha Ha, tôi vừa rồi mới hỏi anh ý kiến, anh còn nói là tuỳ tôi, hiện giờ tôi
nói ra nguyện vọng của mình, anh lại nói là tôi quá phận! Mộ Bạch, tâm tư của
anh đúng là khiến người ta đoán không ra nha... Giống như tôi đoán không ra, Ly
Ly vừa xinh đẹp vừa có năng lực như thế, anh như thế nào có thể giả ngu nhiều
năm như vậy? “
Ly Ly ho nhẹ hai tiếng, cố gắng gạt bỏ đi sự lúng túng, xấu hổ: “Cái đó, tôi
hôn là được rồi...”
Sắc mặt Mộ Bạch từ đen chuyển thành trắng, ánh mắt ngày càng lạnh lùng, anh
nhìn thấy Ly Ly quay người, đem thân thể mình tiến lên, nhắm mắt lại,... từ từ,
từ từ... Ly Ly càng gày càng dựa sát Tân Lương, không sai biệt lắm chỉ cách
nhau khoảng 1 milimét, Mộ Bạch không biết tại sao anh lại tức giận, anh đứng
dậy kéo Ly Ly lại: “Đủ rồi!” (anh Mộ Bạch nổi cơn ghen lên rùi nè).
Ly Ly không hiểu nhìn anh: “Tôi vẫn còn chưa hôn tới, có cần phải hôn lại
không?”
Mộ Bạch trừng mắt nhìn cô một cái, trong lòng oán thầm: phụ nữ ngu ngốc!
“Tân Lương, anh không cần quá phận, Ly Ly còn là một phụ nữ độc thân, nếu sau
này chuyện này bị truyền đi, cô ấy làm sao có thể gặp người khác.”
Mộ Bạch đường đường chính chính nói lý do.
“Anh không nói, tôi không nói, Ly Ly lại càng không thể nào nói ra, vậy làm sao
có ai biết được?”– Tân Lương cũng nhất quyết không chịu thua.
“Không, nhưng, ta nghĩ chuyện này nếu đến tai Chủ tịch Trần,... là cha anh, có
phải cũng rất hứng thú muốn biết rõ mọi chuyện.”
Lời nói này của Mộ Bạch đụng vào phải nỗi đau thầm kín của anh, ai mà không
biết Chủ tịch Trần rất “quan tâm” đến chuyện tình cảm của đứa con trai này, nếu
để cho ông biết rõ Tân Lương đối với Ly Ly nói những điều lẳng lơ, chỉ sợ ông
sẽ không chịu nổi.
Tân Lương bỉu môi, tiếc nuối thở dài, ngôn ngữ chuyển sang bàn bạc: “như vậy
thì chúng ta đổi lại một cái mạo hiểm khác đi”
Anh ta ngồi trong bóng tối, miệng vẫn mỉm cười như cũ, tuỳ ỳ nói: “Như vậy đi,
Ly Ly đem toàn bộ bia uống hết đi.”
“...” Ly Ly mở mắt to ra, cô có nghe nhầm hay không, muốn một mình cô uống hết
ba thùng bia? Uống xong cô có thể hay không phải vào bênh viện a? Mới vừa rồi
cô đang rất vui vẻ khi thấy Mộ Bạch vì mình mà ra mặt, kết quả lại làm cho Tân
Lương kêu cô uống hết ba thùng bia, bây giờ không cần uống, chỉ mới nhìn thôi,
cô đã muốn say rồi.
“Ba thùng bia... chỉ có một mình tôi uống...”
Ly Ly nuốt nước miếng, dường như muốn xác nhận ại lời nói của Tân Lương.
Mộ Bạch còn nói là Tân Lương theo đuổi cô, kết quả là trợn mắt nói mò! Làm gì
có một người đàn ông theo đuổi một người phụ nữ, lại khiến cho người ta uống
nhiều rượu như vậy? Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Ly Ly lại bùng lên một ngọn
lửa, oán hận, trừng mắt nhìn Mộ Bạch một cái, trong lòng liên tục oán thầm: Nếu
không phải tại anh thì tối nay cô cũng không phải thua thảm hại như vậy!
“Uống thì uống! Tôi thua, tôi liền biết! Tôi yêu, tôi cũng nhận! “– Thành Khanh
lúc trước muốn trả đũa hai người đàn ông có tiền này mà khi đem lên ba thùng
bia chỉ là để ra oai, thực ra trong mỗi thùng chỉ có sáu chai, tổng cộng tất cả
lại cũng chỉ có 18 chai mà thôi.
Mười tám chai!
Ly Ly hít sâu một hơi, một tay hung hăng cầm lấy chai bia, tay còn lại thì cầm
cái khui bia. Cô nhanh nhẹn mở chai bia rồi uống ùng ục vào bụng.
Bia này không cay lắm, cũng không nặng như rượu nên chỉ trong chốc lát, Ly Ly
đã uống xong một chai, cô lau miệng, để chai rượu lên bàn, rồi cúi lưng định
lấy một chai bia mới thì có một cánh tay đã đưa một chai đến cho cô, Ly Ly híp
mắt nhìn lên, chỉ thấy Tân Lương đang mỉm cười mà nhìn mình, bây giờ cô nhìn
thấy nụ cười của anh ta thật sự đáng ghét cực kì.
Uống thì uống! Ai sợ ai! ~ (chị LL bản lĩnh gê, hjhj)
Ở bên cạnh, Mộ Bạch vẫn lạnh lùng nhìn Ly Ly, nhìn cô uống xong hai chai, lại
thêm chai thứ ba và rất nhanh chai thứ tư cũng uống xong thì Ly Ly ợ một tiếng.
Bia quả thật khiến cho cô nhanh no, cô uống tiếp chai thứ năm, trên khuôn mặt
nhợt nhạt của cô bắt đầu phiếm hồng, đôi môi bao bọc lấy miệng bình rượu, cố
sức nuốt xuống, tốc độ của Ly Ly ngày càng chậm lại, bây giờ từ 4 chai đã tăng
lên thành 5 chai.
Bây giờ, từng phút từng giây, Ly Ly cảm thấy rất gian nan và khó khăn, giống
như là cả một thế kỉ vậy.
Cô rốt cục uống xong chai bia thứ mười lăm, thân thể nhoáng một cái, không chút
do dự mà cầm lấy chai bia từ tay Tân Lương, cô hít sâu một hơi rồi tiếp tục
uống vào!
Vậy mà mới chỉ uống được hai hớp thì bên tai lại vang lên một tiếng hét lớn, cổ
tay đã bị người nào đó thô bạo nắm giữ, chai bia từ trong tay cô cũng bị giật
đi.
“Đủ rồi! Nếu cô còn uống thêm thì sẽ say đó.”
Ly Ly đã say đến mức mơ mơ màng màng, hoàn toàn không nghĩ gì cả mà cứ tiếp tục
uống, cô bây giờ không biết rõ người đối diện là ai, thậm chí cũng không nghĩ
ra là người nào có thể ngăn cản trận mạo hiểm này! Tóm lại không thể nào là Mộ
Bạch! Cái đàn ông lạnh như băng đó chỉ biết khoanh tay, thờ ơ tất cả mọi thứ.
Trên thế giới này, ngoại trừ Kiều Vi, bất cứ ai cũng không thể làm cho anh ta
rung động (cái
này thì chưa chắc).
Ly Ly chưa bao giờ dám nghĩ đến, nếu như cô không có cách nào làm cho Mộ Bạch
yêu mình hoặc nếu để cho Mộ Bạch biết Kiều Vi phản bội anh, anh sẽ có bao nhiêu
thương tâm, khổ sở lại sẽ vô cùng hận chính bản thân mình!
Bị đoạt rượu đi, Ly Ly ngược lại không chịu bỏ qua mà còn đứng dậy, ánh mắt
mông lung, mù mịt, ôm lấy cánh tay của người nọ, lẩm bẩm nói: “Không cần gây
loạn, tôi còn chưa uống hết.”
“Ầm” một tiếng này làm cho Ly Ly giật mình, cô thanh tỉnh cũng không ít, dòng
bia kia chảy xuống mái tóc của cô, ánh mắt ngỡ ngàng, cô nhìn về phía người nọ.
“Cố Mộ Bạch” Đầu của cô có chút không tỉnh táo cho lắm, vẫn chưa xác định được
người trước mắt có phải là người mình yêu hay không, trong chốc lát, Ly Ly có
chút lúng túng khi nhìn thấy anh, liền vội buông tay: “Anh cản trở tôi làm gì?’
Mộ Bạch nhìn bộ dáng bây giờ của Ly Ly, trong lòng lại bùng lên một ngọn lửa:
“Cô muốn chết sao?”
“Không cần anh quan tâm, tôi chết hay không, không đến lượt anh quan tâm.”
A, trong đầu người đàn ông này luôn chỉ có Kiều Vi, bây giờ lại có lòng dạ để ý
đến sống chết của người khác sao? Ly Ly càng nghĩ càng tức cười, cô biết mình
bây giờ rất tức giận, cũng chỉ có khi say, cô mới không cố kỵ chút nào mà nói
những lời này với Mộ Bạch.
“Tốt lắm” – Mộ Bạch bỗng nhiên quay về chỗ của mình mà ngồi xuống, anh làm như
rất sảng khoái mà kéo cổ áo, chán ghét nhíu mày, thậm chí không nhìn đến Ly Ly
một cái: “Cô nói đúng, sống chết của cô... cùng tôi không có chút quan hệ nào
cả.”
Hiện tại, Tân Lương là người bình tĩnh nhất, cuối cùng cũng mở miệng mà nói:
“Nhìn hai người giống như một đôi đang yêu giận dỗi nhau nha.”
“Anh hôm nay quên mang theo mắt khi ra khỏi cửa sao?” – Mộ Bạch hừ lạnh.
Ly Ly tức giận đến toàn thân run rẩy, một tai duỗi ra nói: “Đưa bia cho tôi.”
Tân Lương ngay lập tức đưa chai thứ 16 cho cô, có lòng tốt mà nhắc nhở: “Ly Ly,
thật ra thì cô có thể uống chậm một chút, đêm còn dài, chúng ta có rất nhiều
thời gian.”
Ly Ly căn bản không có chú ý đến lời nói của anh ta, cầm chai bia và uốngvào.
Mộ Bạch nói cái chết của cô đối với anh ta không có chút quan hệ nào! Ha Ha!
Anh ta nói không sai, cô từ đầu đến cuối giống như một chú hề, cảnh ngộ bất
hạnh của nữ vai phụ thôi mà, nhìn người khác hạnh phúc, người khác chia tay, cô
vẫn muốn giấu diếm!
Dòng bia từ tóc cô tí tách rơi vào mí mắt của cô, làm cho lông mi trở nên ướt
át, chất lỏng theo dòng mà vào miệng cô, cô cảm thấy đó căn bản không phải là
bia mà chính là nổi khổ tâm ẩn giấu trong lòng cô.
Cô không rõ vừa rồi mình đã uống bao nhiêu chai, đại khái là khoảng bốn chai
hay năm chai. Thường ngày tửu lượng của cô không kém như vậy, nhưng cô quả thực
không thể nào kiềm chế nổi khổ tâm mà cô đã chôn giấu trong đáy lòng, cho đến
khi cô không còn hơi sức để uống vào, trong bụng ngoài bia cũng không còn chỗ
nào để chôn giấu những khổ tâm chua sót trong lòng. Cô bất chợt bịt miệng lại,
nhanh chóng đứng dậy chạy về phía toilet của quán bar...
Chỉ trong chốc lát, từ toilet liền truyền đến thanh âm nôn oẹ...
“Thật sự là một người phụ nữ ngu ngốc.”
Tân Lương thoáng cái nguyền rủa Mộ bạch, sau đó cười vui vẻ một cái
“Anh cũng không có thông minh lắm đâu.”
“Anh rốt cục muốn gì?” Mộ Bạch không thể nhịn được nữa, liếc mắt nhìn Tân
Lương. Bây giờ chuỵên anh muốn làm nhất, chính là đáng một quyền vào khuôn mặt
đang vui vẻ của anh ta.
“Tôi muốn gì? Như lời anh nói thôi, tôi muốn theo đuổi Ly Ly.”
Mộ Bạch thoáng cái đứng lên, kéo cổ áo Tân Lương, khoé miệng giễu cợt cười: “Có
ai theo đuổi giống như anh không? Đem cô ấy chuốc say đối với anh có lợi ích
gì? Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao? Không giống như tác phong của Tân
Lương nha.”
“Ha Ha” Tân Lương cười một tiếng
“Mộ Bạch, anh nói rất đúng, tôi chính là lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn,
cô ấy say thì đương nhiên tôi sẽ chở cô ấy về nhà, kia, sau đó tôi muốn làm gì,
thì cái đó...”
Nụ cười của Tân Lương ngày càng chướng mắt, Mộ Bạch liền đấm cho anh ta một
cái, sau đó giống như hết giận, bỏ cổ áo của Tân Lương ta: “Anh nằm mơ đi! Tối
nay tôi đã rất nhịn anh, Tân Lương! Anh có thể gây khó khăn cho tôi nhưng hãy
cách xa Ly Ly một chút, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh.”
“Anh yêu cô ấy” Tân Lương xoa nhẹ khoé miệng đang chảy máu.
Vẻ mặt của Mộ Bạch bỗng nhiên cứng lại, giống như vừa bị ai đó đánh một quyền,
nhưng lại không khiến cho anh tức giận. “Một mình anh tiếp tục điên đi, tôi đưa
Ly Ly về nhà.”
Người phụ nữ kia nhất định là ói đến muốn ngất đi rồi! Bình thường nhìn cô
thông minh, lanh lợi, như thế nào lại có lúc hồ đồ như thế!
Tân Lương tốt bụng nhắc nhở: “Xin lỗi, trận mạo hiểm này còn chưa kết thúc,
muốn mang cô ấy đi, liền thay cô ấy uống hết chỗ còn lại.”
Mộ Bạch dừng lại, quay lại nhíu mày: “Không bằng chúng ta chơi đổ xúc xắc một
lần nữa, nếu anh thua, anh phải uống hết chỗ còn lại, ai thắng thì sẽ đưa cô ấy
về.”
“Ý kiến hay” – Tân Lương cầm lấy xúc xắc bắt đầu lắc
“Bất quá, anh cũng đừng hối hận, vận khí của tôi đêm nay rất tốt”
Mộ Bạch đi lại đối diện Tân Lương, nhìn anh ta và nói: “Vận khí tốt thế nào thì
cũng sẽ hết.”
Động tác trên tay Tân Lương cũng dừng lại, nhẹ nhàng mở chén... 16 điểm...” Ha
ha... anh thua”. Điểm số này coi như là rất cao, ngay cả Mộ Bạch nhìn thấy cũng
cau mày.
“Xem ra anh không hiểu rõ tôi mấy, tôi cũng không phải là người dễ dàng buông
tha.” Mộ Bạch không chút do dự, cầm chén lên và nhắc, không cần ai nhắc nhở, tự
mình bỏ chén lên bàn rồi mở ra, liếc mắt một cái, khoé miệng của anh lộ ra một
nụ cười chiến thắng: “Tôi sẽ đem Ly Ly về, nhớ rõ uống cho hết mấy chai bia.”
Tân Lương nhất thời không kịp phản ứng, Mộ Bạch cũng đã sải bước nhanh đến
toilet.
Tân Lương thấy vậy, liền mở chén lên xem, sau đó khiếp sợ nhìn ba con xúc xắc:
“Là... cư nhiên là ý trời nha.”