Tổng Giám Đốc Lấy Nhầm Kịch Bản

Chương 28: Tặng quà




Anh vốn cho rằng sẽ nhận được lời phủ nhận, ai dè Dương Xảo Mạn đã nói thẳng ra luôn, trong lòng Hoắc tiên sinh là gió lớn đang gào thết, đợt sóng mãnh liệt đánh đổ nội tâm bé nhỏ của anh.

“Quan hệ của tôi và Bạch Thanh Thanh kì quái đến vậy sao?” Hoắc tiên sinh nhíu mày, nhớ đến mấy trường hợp thực tế Dương Xảo Mạn đã đưa anh xem, trên đó viết cách thức hẹn hò yêu đương của nam nữ đúng là như thế, Hoắc tiên sinh không thấy chỗ nào không đúng, trừ vài lúc tiến triển có hơi nhanh.

Có vấn đề? Vấn đề ở đâu?

Trừ việc Bạch Thanh Thanh nhiều tiền hơn anh, nói cô muốn nuôi anh, thì có chỗ nào sai nữa sao? Hơn nữa, đây cũng là lỗi của anh, so với bạn gái mình còn kém hơn, nên mới để Bạch Thanh Thanh xem nhẹ anh.

Nhớ đến miếng đất trị giá tám con số, Hoắc tiên sinh cảm thấy thật hổ thẹn với ví tiền của mình.

Dương Xảo Mạn hận sắt không rèn thành thép: “Vậy là Hoắc tổng chưa phát hiện ra sao?”

“Phát hiện điều gì?”

Dương Xảo Mạn xoay người, lấy tờ giấy viết trường hợp mà mình đã chuẩn bị tỉ mỉ trong hai ngày ra, đặt trước mặt anh, Hoắc tiên sinh cầm lấy đọc sơ qua, phần lớn là về mấy tiểu bạch kiểm được bao dưỡng.

“Đây là cái gì?”

Dương Xảo Mạn uyển chuyển nhắc nhở anh: “Những người trước kia Bạch Thanh Thanh đã hẹn hò, đều có một đặc điểm chung…”

“Hả?”

Dương Xảo Mạn nhìn những trường hợp đó.

Hoắc tiên sinh cúi đầu, vừa lúc thấy được mấy từ “Phú bà”, “Kim chủ”, “Tiểu bạch kiểm”.

Hiểu được ý cô ấy, sắc mặt Hoắc tiên sinh trắng bệch.

Trước kia anh cứ tưởng, có khi nào Bạch Thanh Thanh coi anh như Quách Tử Minh hay không, nhưng nghĩ đến tình trạng của mình, thân là tổng giám đốc Hoắc thị, có tay có chân có công việc, không giống với Quách Tử Minh cần dựa vào người khác mới sống được, nên suy nghĩ này vừa xuất hiện đã bị bay đi rất nhanh.

Nhưng bây giờ Dương Xảo Mạn đang nói gì vậy? Phương thức yêu đương của bọn họ rất giống với kim chủ và tiểu bạch kiểm?? WTF??!

“Bộp” một tiếng, Hoắc tiên sinh dùng sức khép lại xấp giấy, anh liếc Dương Xảo Mạn, trầm mặt nói: “Tháng này không có tiền thưởng.”

Dương Xảo Mạn: QAQ



Hoắc tiên sinh tự an ủi tâm lý cho mình, mình thật sự không phải tiểu bạch kiểm được Bạch Thanh Thanh bao dưỡng, anh tìm được một đống hàng xa xỉ trong điện thoại Dương Xảo Mạn, vung tay lên, vô số túi xách các thứ được đưa đến cửa nhà Bạch Thanh Thanh.

Làm xong mọi chuyện, Hoắc tiên sinh nhìn lại mình, à, nhìn sao cũng thấy ánh sáng của tổng giám đốc bá đạo phát ra khắp nơi, không giống tiểu bạch kiểm tí nào!

Hoắc tiên sinh thỏa mãn đắc ý tan làm đúng giờ.

Xe thể thao bản giới hạn màu đỏ đã dừng dưới lầu từ lâu, Hoắc tiên sinh mở cửa ngồi vào. Từ khi bọn họ yêu nhau, trợ lý Trương đã mất đi thân phận tài xế, kể cả chiếc xe giới hạn trăm bản màu đen cũng bị khóa trong bãi, nhờ có Bạch Thanh Thanh đưa đón anh đi làm.

Ngồi lên xe, Hoắc tiên sinh tay đặt trên đầu gối, khẩn trương cào cào, anh mở miệng nói: “Hôm nay em có nhận được gì không?”

“Cái gì?”

“Túi xách.”

Bạch Thanh Thanh nghiêng đầu nhìn anh: “Mấy thứ đó là anh tặng?”

Hoắc tiên sinh gật đầu, lúc chốt đơn anh làm quá nhanh, quên hỏi xem Bạch Thanh Thanh có thích hay không, đành phải hỏi Dương Xảo Mạn rồi mua đủ màu của mỗi loại, đem lại niềm vui bất ngờ cho Bạch Thanh Thanh.

Trong lúc đó thư ký Dương nói, được người yêu tặng quà là rất vui! Thư ký Dương còn nói, mấy thứ đó, bất kì phụ nữ nào nhận được đều vui mừng!

Hoắc tiên sinh thong thả ung dung vuốt phẳng nếp nhăn trên quần, chờ đợi được nhìn thấy biểu cảm mừng rỡ của Bạch Thanh Thanh.

Tận dụng thời gian chờ đèn đỏ, Bạch Thanh Thanh tháo dây an toàn của cô ra, tiến đến gần Hoắc tiên sinh, một tay cô đè lại ót của anh, trong lúc Hoắc tiên sinh còn đang ngây người, hôn xuống.

Hoắc tiên sinh được hôn đến ý loạn thần mê, bên hông nhũn ra, không ngừng thở dốc, đến khi anh đã phục hồi tinh thần, xe đã khởi động lần nữa, Bạch Thanh Thanh thắt dây an toàn vào, còn trong tay anh thì có thêm một cái hộp.

Hoắc tiên sinh tò mò mở ra, bên trong là một cái đồng hồ đeo tay, xa hoa điệu thấp (khiêm tốn), vừa nhìn là biết nó có giá trị xa xỉ.

“…”

Hoắc tiên sinh có chút mờ mịt: “Đây là gì vậy?”

Bạch Thanh Thanh nắm tay lái, mắt nhìn phía trước, thuận miệng nói: “Hôm nay tôi thấy cái đồng hồ này, có vẻ rất hợp với anh nên mua, tặng cho anh đó.”

Ba chữ "tiểu bạch kiểm" trong nháy mắt chiếm cứ đại não Hoắc tiên sinh, lặp đi lặp lại không ngừng hiện lên, cố tình không thể che đi được, ba chữ giống như sét đánh giữa trời quang lên người Hoắc tiên sinh.

Thấy anh không lên tiếng, Bạch Thanh Thanh quay đầu qua: “Anh không thích?”

Hoắc tiên sinh yếu ớt trả lời: “Không có, tôi rất thích.”

“Vậy là tốt rồi.”

Tối nay, hiếm khi Hoắc tiên sinh không qua nhà đối diện, tắm xong, anh mặc áo tắm dài, mái tóc ướt dầm dề được vuốt ra sau đầu, cầm một ly rượu vang đỏ đứng lẳng lặng trước cửa sổ sát đất, nhìn cảm đêm ở thành thị này đến xuất thần.

Cuối cùng Hoắc tiên sinh lấy lại tinh thần, căn cứ vào những trường hợp kinh điển mà thư ký Dương đem đến, quá trình hẹn hò giữa anh và Bạch Thanh Thanh đúng là có vấn đề.

Anh! Tổng giám đốc Hoắc thị! Là người đàn ông được chọn là người phụ nữ muốn gả nhất suốt năm năm liền! Một tổng giám đốc thành công bá đạo! Vậy mà mỗi ngày đều bị phụ nữ đè lên tường hôn đến nhũn cả hai chân?!

Gặp mặt nhau mới được một ngày đã muốn mua nhà cho anh, từ khi yêu nhau đã quản lý ăn, mặc, ở, đi lại của anh, thật vất vả mới nhận ra, vội vàng tặng món quà tràn ngập khí chất tổng giám đốc bá đạo, kết quả đã được tặng lại món quà có giá trị càng cao hơn!

Hoắc tiên sinh bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Thân phận của hai người họ, tựa hồ hoàn toàn trái ngược nhau.

Nhưng mối quan hệ này.

Hoắc tiên sinh hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang lấy điện thoại ra, gọi cho thư kí kim bài Dương Xảo Mạn: “Tôi nên làm gì?”

Mà bên kia, Bạch Thanh Thanh cũng đang gọi điện thoại.

Dưới chân là thú cưng nhỏ hưng phấn chạy vào quanh, tay cô không tự giác xoa lông nó, vẻ mặt ngọt ngào gọi cho Đỗ Linh: “Hôm nay Hoắc Minh Châu đã tặng quà cho mình.”

Đỗ Linh: “Việc này thì sao?”

Bạch Thanh Thanh kích động: “Đây là món quà đầu tiên anh ấy tặng mình.”

Đỗ Linh: “… Cậu chờ chút.”

“Ánh mắt của mình quả là không sai, Hoắc Minh Châu không giống với những người trước kia.” Bạch Thanh Thanh xoa lông Chúc Chúc: “Mấy người bạn trai trước chưa từng tặng quà cho mình, bây giờ mình rất vừa ý anh ấy.”

Mí mắt Đỗ Linh giựt giựt, có dự cảm xấu, cô ấy hỏi thật cẩn thận: “Vậy cậu đã làm gì?”

“Mình mua cái đồng hồ lần trước chúng ta đã nói đến.”

Hô hấp Đỗ Linh cứng lại.

Hồi tưởng lại tình hướng trên xe lúc ấy, Bạch Thanh Thanh rất vừa lòng: “Anh ấy đúng là rất cao hứng, cao hứng đến mức không nói nên lời.”

Đỗ Linh tuyệt vọng che mặt lại, trong lòng sinh ra cảm giác quỷ dị, quả nhiên là vậy.

Cho đến tận bây giờ, Bạch Thanh Thanh hẹn hò với ai cũng đều y hệt như bao dưỡng tiểu bạch kiểm, càng đau đầu hơn là, bản thân Bạch Thanh Thanh không hề nhận ra việc này, lần này Bạch Thanh Thanh để ý đến Hoắc Minh Châu, cô ấy còn thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù biết cách thức yêu đương của Bạch Thanh Thanh có vấn đề, cô ấy tìm biện pháp để sửa cũng không được, nhưng thân phận của Hoắc Minh Châu khác với mấy tiểu bạch kiểm trước, với lòng tự tôn của anh, phỏng chừng tuyệt đối sẽ không để mình trở thành tiểu bạch kiểm.

Ngoài dự kiến của Đỗ Linh, hai người yêu đương một tuần, nhưng không có vấn đề gì xảy ra, trong lòng Đỗ Linh dậy sóng, biết ngay là không tốt, khí thế của Hoắc Minh Châu quá yếu so với Bạch Thanh Thanh.

Đỗ Linh thầm run sợ cắt cuộc gọi với Bạch Thanh Thanh, lập tức hoả tốc gọi đến số của thư ký Dương có được từ chuyện muốn mua nhà.

“Hoắc tổng của các người phản ứng ra sao?”

“Hoắc tổng của chúng tôi đã phát hiện.” Dương Xảo Mạn rất đắc ý: “Hoắc tổng tuyệt đối không có khả năng đi làm tiểu bạch kiểm, cô yên tâm đi, trước kia Hoắc tổng không phát hiện, nhưng bây giờ ngài ấy đã biết, nhất định có thể đánh bại Bạch Thanh Thanh.”

Đỗ Linh cười nhạo một tiếng: “Anh ta? Muốn đánh bại Bạch Thanh Thanh? Trước kia Bạch Thanh Thanh thay tôi đánh đuổi mấy tên côn đồ, anh ta còn đang ngồi trong đình uống trà giữa trưa đó.”

“Hoắc tổng của chúng tôi đã từng học tán thủ (kungfu).”

“Thanh Thanh đã từng tham gia trận đấu quyền anh ngầm.”

“Thiên phú của Hoắc tổng rất cao, thậm chí còn vượt qua thầy giáo.”

“Thanh Thanh đánh thắng, hai người chúng tôi thắng mười vạn.”

“…” Dương Xảo Mạn trầm mặc một chút, tiện đà sợ hãi cả kinh: “Từ từ, cô nói Bạch Thanh Thanh?”

Đỗ Linh đắc ý: “Thanh Thanh nhà tôi một chọi mười còn không thở dốc, Hoắc tổng của các người so với cậu ấy yếu như gà, anh ta muốn đánh bại Thanh Thanh? Mơ đi!”

Không chờ đối phương nói nữa, Đỗ Linh hừ một tiếng, đắc ý cúp máy.

Sau đó cô ấy mới nhận ra, mục đích mình tìm đến Dương Xảo Mạn không phải cái này mà!

Cô ấy vội vàng cầm điện thoại, gọi cho số vừa nãy, nghe được thông tháo “Máy bận”.

Bên kia, Dương Xảo Mạn đang ngàn vạn dặn dò qua điện thoại cho Hoắc tiên sinh: “Hoắc tổng, ngài nhất định phải kiên trì giữ vững, tuyệt đối không thể dùng vũ lực, bảo trì lý trí, dùng tình yêu cảm hóa cô ấy.” Dùng vũ lực thì làm sao ngài thắng được chứ!

Hoắc tiên sinh khó hiểu: “Cái gì? Tình yêu gì? Cảm hóa gì?”

Dương Xảo Mạn quyết đoán nói: “Hoắc tổng yên tâm, ngày mai tôi sẽ vì ngài chuẩn bị thật kỹ, nhất định sẽ đặt lên bàn ngài phương pháp vẹn toàn nhất!”

Hoắc tiên sinh mờ mịt: “Cái gì?”

Thư ký Dương hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang ngắt cuộc gọi, để lại Hoắc tiên sinh mơ màng nhìn màn hình, gọi lại cũng không ai bắt máy, đến khi đặt điện thoại xuống, anh vẫn chưa phản ứng, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Cuối tuần tiếp theo.

Cửa nhà Bạch Thanh Thanh bị Hoắc tiên sinh gõ, soạn hành lý thật mau, bị lôi kéo xuống lầu, ngồi vào một chiếc xe việt dã.

Chúc Chúc cũng bị ôm theo: “Ngao!”

Hoắc tiên sinh nắm chặt tay lái, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh mang em đi ***.”

Bạch Thanh Thanh: “…”

Hoắc tiên sinh nhớ lại kịch bản, sửa cho đúng: “Là hẹn hò.”

Hết chương 28

#xanh