Trong mơ?
Lần này Khải Nhĩ rốt cuộc cũng hoàn toàn hiểu rõ.
“ Em xác định tất cả chỉ là mình đang nằm mơ?” Khẽ hôn Tâm Xuyên, làm
Khải Nhĩ hóa bị động thành chủ động, kéo nhung tơ cản trở bọn họ ra, bị
ngăn cách bởi vải dệt, nam tính kiên định của anh để giữa hai chân mềm
mại của cô.
Hi vọng hành động như vậy của anh có thể làm Tâm
Xuyên biết chuyện sắp phát sinh, chỉ cần cô nói ngừng, anh nhất định lấp tức sẽ đi dội nước lạnh.
“Đương……Đương nhiên…….” Khoái cảm càng
ngày càng mãnh liệt làm thân thể Tâm Xuyên nổi lên một trận run sợ, cô cảm giác thân thể mình thật nóng, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập.
Hóa ra ở trong mơ, cảm giác cũng có thể chân thật như vậy!
“Nếu không phải ?” Khải Nhĩ kích động hôn Tâm Xuyên, nói.
“A….Ừm……Này đương nhiên…….Đương nhiên là mơ……..” Bằng không tại sao cảm giác lại hoàn mỹ như vậy?
Lại là mơ!
Vì không để ngày sau Tâm Xuyên hối hận, Khải Nhĩ tạm dừng tất cả hôn môi
cùng âu yếm lại, làm cho Tâm Xuyên nhìn thẳng vào mắt anh, lại hỏi một
lần nữa: “ Ngộ nhỡ không phải là mơ, em có muốn anh dừng lại không?”
Sao lại ngừng lại?
“Không…..Không cần……? Dù….Dù không phải là mơ, anh ….anh yên tâm…Em….Em sẽ có trách nhiệm với anh.”
Tâm Xuyên vốn đã không thể phân biệt rõ đây là mơ hay là thực, hiện tại cô cần nhất là Khải Nhĩ hôn cùng âu yếm mình.
Chết tiệt! Dù ý chí anh có hơn nữa nhưng dù sao anh cũng là một người đàn
ông bình thường, đối mặt với người phụ nữ mình yêu đang không ngừng trêu chọc, anh……
“Nữ nhân, nhớ kỹ, những lời này phải do đàn ông nói.”
Nói xong, một buổi đêm lãng mạn, chính thức bắt đầu.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ----
Thơm quá!
Ngửi thấy hương vị thơm như cháo gà.
Tâm Xuyên nhớ rõ hương vị này đã từng nếm qua tại phố người Hoa ở Montreal với Khải Nhĩ.!
Cô nằm trên giường, hơi hơi nháy động suy nghĩ , trong đầu không ngừng hiện lên toàn bộ giấc mơ tối hôm qua.
Đêm qua tất cả đều rất chân thật, cô cảm cúm, Khải Nhĩ mớm thuốc cho cô,
lại nói với cô anh thương cô, mà cô cũng lớn mật bày tỏ tình yêu với
Khải Nhĩ, sau đó Khải Nhĩ làm cô biết được cái gì gọi là khoái cảm cực
hạn, anh mang cô đến thiên đường.
Tại sao chỉ là mơ mà khi tỉnh lại lại có cảm giác như tự mình trải qua, hiện tại toàn thân cô đều đau nhức không thôi?
Chỉ có điều……Giấc mơ đêm qua thật sự rất đẹp nha…..
Khóe môi Tâm Xuyên nhếch lên một ý cười thỏa mãn, chẫm rãi mở hai mắt……
“Khải Nhĩ!” Tâm Xuyên không nghĩ tới sau khi mở hai mắt, tiến vào mắt mình là khuôn mặt tươi cười nghênh đón mình, trên thân trần trụi, bên hông Khải Nhĩ được bao quanh bởi một chiếc khăn tắm.
Chẳng lẽ đêm qua tất cả không phải là mơ?
Hay hiện tại cô vẫn chưa thật sự tỉnh lại, tất cả vẫn đang ở trong mơ?
“ Tất cả đêm qua đều không phải là mơ, hiện tại càng không phải trong
mơ.”Khải Nhĩ cười tít mắt giải quyết dấu chấm hỏi trong lòng Tâm Xuyên.
Trời ạ!
Ở dưới chăn, Tâm Xuyên vụng trộm nhéo đùi mình.
Thật đau, không phải là mơ! Kia……Kia……
“A!”
Tâm Xuyên vừa giận vừa xấu hổ giấu mình trong chăn, một chút dũng khí để
đối mắt với Khải Nhĩ cũng không có, càng không biết nên lấy loại tâm
tình gì đối mặt với toàn bộ chuyện xảy ra tối hôm qua.
Cô thật sự không thể tin được, chính mình cư nhiên sẽ phóng đãng như vậy, cả đêm
đều nằm dưới thân anh, thừa nhận một lần lại một lần yêu cầu của anh…….
“Em đã nói sẽ phụ trách với anh, không được ăn vạ a.” Khải Nhĩ cúi người, cố ý nhắc tới từng lời nói mà cô đã nói hôm qua.
“Em biết mình nói cái gì, anh không cần nói.” Tâm Xuyên tức giận đem chăn bao chùm trên đỉnh đầu bỏ ra, gầm nhẹ.
Cái tên khốn khiếp này được tiện nghi lại còn khoe mẽ!
“Ăn cháo.” Khải Nhĩ lộ ra chiêu bài tươi cười của anh với Tâm Xuyên, ôn nhu nói.
“Em…..Em muốn đi tắm.”
Nói xong, Tâm Xuyên vội vàng, dùng chăn bao quanh toàn thân mình, sau đó
vội vàng muốn đứng lên, nhưng trọng tâm không ổn định, giẫm lên một góc
chăn, nếu không có Khải Nhĩ đúng lúc ôm lấy thắt lưng cô, hiện tại khẳng định cô sẽ ngã.
“Thả….Thả em xuống.” Thân hình anh gần sát như
vậy làm Tâm Xuyên không khỏi nhớ đến đêm qua, hai gò má cô đỏ bừng,
không dám nhìn thẳng Khải Nhĩ.
Khải Nhĩ chỉ cần mấy bước liền ôm
Tâm Xuyên đến trước cửa phòng tắm, sau đó đặt cô xuống ôn nhu nói “ Em
vừa mới bị bệnh mới khỏi, đêm qua lại……..”
Vừa nghe đến hai chữ mẫn cảm “đêm qua”, Tâm xuyên vội vàng lấy tay ngăn miệng Khải Nhĩ lại tặng cho anh một cái xem thường.
Khải Nhĩ thuận thế hôn bàn tay đang che miệng mình của Tâm Xuyên, biết cô
nhất định sẽ rút lại, cho nên khi cô rất nhanh bỏ tay ra, anh tiếp tục
nói:
“ Hiện tại em nhất định không còn sức, muốn anh tắm giúp em
không? Có lẽ chúng ta có thể tiếp tục chuyện đêm……” Tâm Xuyên không cho
Khải Nhĩ cơ hội nói hết, liền nhanh chóng chạy vào phòng tắm, đóng sầm
cửa lại.
Mà Khải Nhĩ ở ngoài cửa chỉ cười cười đi về phía cửa sổ bên cạnh, chờ đợi.
Trước khi Tâm Xuyên tỉnh lại, anh cũng giúp cô đo nhiệt độ cơ thể, toàn bộ
đều đã khôi phục như bình thường, điều này làm cho anh yên tâm không ít.
Biết nhất định sau khi cô tiỉnh lại sẽ rất đói, cho nên anh đăc biệt chạy đến phố người Hoa mua cháo gà cho cô.
Quả nhiên hương vị của cháo đã giúp Tâm Xuyên tỉnh táo lại, mà vừa mới thấy thanh âm của cô có tinh thần như vậy, anh nghĩ chỉ cần cô ăn một chút
thức ăn, bổ sung thể lực, Tâm Xuyên khỏe mạnh không phải là vấn đề.
Chẳng qua vấn đề kế tiếp giữa bọn họ……
--- ------ ------ ------ ------
“ Đi thôi!”
“Đi đâu?”
Tâm Xuyên mới mở cửa phòng tắm, trên người mặc áo tắm của khách sạn, mà trên người Khải Nhĩ cũng chỉ có một khăn tắm lớn vây quanh, hai người
bọn họ mặc như vậy, có thể đi đâu?
“Đến phòng anh. Vừa rồi nhân
viên khách sạn đã tới, anh nhờ bọn họ một lúc nữa hãy quay lại, bởi vì
giường em………… chính xác cần giặt sạch.”
Khải Nhĩ ngụ ý nhìn về
phía một bên giường tương đối hỗ độn, Tâm Xuyên cũng nhìn theo tầm mắt
của anh, vậy mà nhìn thấy chứng cứ hoan ái của cô cùng Khải Nhĩ, còn có
lạc hồng……. Của cô!
Lập tức khuôn mặt của Tâm Xuyên hồng giống tôm luộc!
Cô không nói hai lời, trực tiếp đi ra cửa phòng.
Sau đó Khải Nhĩ cười cười, bưng bát cháo gà, cũng đi ra khỏi cửa phòng.
Vừa vào phòng Khải
Nhĩ không bao lâu, Khải Nhĩ liên tiếp nhận được hai, ba cuộc điện thoại, dùng tiếng Anh cùng tiếp Pháp lưu loát nói chuyện với đối phương.
Nhìn ánh mắt chuyên chú, dặn dò mọi chuyện, khí phách kiêu ngạo, giống như
vương giả lúc này của Khải Nhĩ cùng người bình thường thích đùa cô, tựa như hai người khác nhau.
Cô càng ngày càng cảm thấy nghi hoặc, rốt cuộc Khải Nhĩ là người đàn ông như thế nào?
Vừa thấy anh cúp điên thoại, Tâm Xuyên vội vàng vùi đầu tiếp tục ăn cháo gà, thuận miệng hỏi “ Anh ….Anh phải đi công tác sao?”
“Muộn một chút!”
Muộn một chút, chính là sẽ đi a?
Tâm Xuyên có phần thất vọng, đem miếng cháo gà cuối cùng đưa vào miệng, cầm tờ giấy lau miệng, sau khi lau xong, liền đứng lên, nói với Khải Nhĩ “
Cảm ơn, cháo ăn rất ngon, em…trở về.”
“Em ăn xong rồi, anh thì chưa!” Khải Nhĩ kéo tay Tâm Xuyên, đồng thời ngồi xuống mép giường.
“ Anh còn chưa ăn? Nhưng em ăn hết cháo gà rồi, làm thế nào bây giờ? Nếu
không em gọi địên kêu nhân viên phục vụ trong khách sạn, nhờ bọn họ đưa
thức ăn qua đây.”
Tâm Xuyên vội đứng dậy nghĩ muốn gọi điện thoại giúp Khải Nhĩ, không nghĩ tới lại bị anh kéo lên trên giường.
“Anh muốn ăn cái gì đó của em.” Đôi mắt thâm ý của Khải Nhĩ nhìn Tâm Xuyên chăm chú, trong lòng có chút rục rịch.
Anh muốn tiếp tục kéo dài chuyện đêm qua!
“Em có?” Tâm Xuyên đơn thuần, căn bản không đoán được suy nghĩ xấu xa trong lòng Khải Nhĩ.
“ Em không có mua đồ gì để trong phòng nha! Anh xác định em có sao?”
“ Anh xác định cái vật này chỉ có em có.”
Khải Nhĩ đem Tâm Xuyên đến gần mình hơn, khoảng cách gần sát như vậy làm Tâm Xuyên không tự chủ được mà nhớ tới đêm qua, trái tim nhanh chóng nhảy
loạn.
Nhìn khăn tắm bao quanh Khải Nhĩ, hiện tại ngồi xếp bằng
trên giường khiến khăn tắm bị kéo hơn phân nửa, trở nên có điểm
liền……liền…..
“ Anh có muốn đi mặc…. Mặc quần không, cẩn thận bị
cảm!” Đỏ bừng tràn ra cả khuôn mặt Tâm Xuyên, cô ngượng ngùng quay đi
chỗ khác, sợ nhìn thấy cái không nến thấy.
“Trải qua đêm qua, em vẫn thẹn thùng như vậy a!” Khải Nhĩ kề sát tai Tâm Xuyên, nói lời nói ái muội.
“ Bảo anh không được nhắc đến, vậy mà anh vẫn nói! Tâm Xuyên xấu hổ giận
dự giơ quả đấm lên muốn đấm vào bộ ngực rắn chắc của Khải Nhĩ, nhưng tay lại bị Khải Nhĩ bắt được ở giữa không trung.
“ Anh……” Tâm Xuyên
vốn định giận dữ mắng Khải Nhĩ, nhưng không nghĩ tới mới hơi giương mắt
lên, chống lại con ngươi đen láy của anh lại nhất thời làm cô ngẩn ra,
đã quên mất mình nên nói cái gì.
Ánh mắt thâm tình như vậy, là lần đầu tiên cô nhìn thấy!
“ Nói cho anh biết, đêm qua, em có hối hận không?”
Anh lo lắng trong lòng Tâm Xuyên, cái vị hôn phu kia của cô so với anh quan trọng hơn.
Nhưng bất luận đáp án của Tâm Xuyên là gì, trong lòng Khải Nhĩ chỉ tiếp nhận một câu trả lời.
Cho dù hiện tại cô không thích anh, anh cũng sẽ dùng thời gian cả đời làm cho cô yêu anh!
“ Em……..” Tâm Xuyên vốn định dùng lời nói dối để che dấu cảm giác thật sự trong lòng, nhưng ánh mắt thâm tình của Khải Nhĩ làm cô lại nghĩ không
ra bất cứ lời nói dối nào.
Cô thật sự hối hận chuyện đêm qua sao?
Đây là một người đàn ông yêu cô và cũng là người đàn ông cô nhớ thương?!
Không, cô tuyệt không hối hận! Ngược lại, cô thật cao hứng vì lần đầu tiên của cô là anh, vì anh là người đàn ông đầu tiên cô yêu.
Tâm Xuyên
chăm chú nhìn Khải Nhĩ thật lâu, trong lòng cũng không vùng vẫy, sau cô
cho Khải Nhĩ một câu trả lời chính xác “ Em yêu anh.”
Khải Nhĩ
vừa nghe thấy đáp án, quả thực nghĩ muốn lớn tiếng hô lên, thông báo cho toàn bộ thế giới, nhưng anh cũng không quên một chi tiết.
“So với yêu “anh ta” hay vẫn lại yêu anh?” Trong mắt đàn ông cũng không cho phép có bất cứ hạt cát nào xuất hiện.
Tâm Xuyên ngây ra một lúc, sau đó mới giật mình hiểu rõ, Khải Nhĩ ngụ ý “anh ta” là ai?
Thì ra anh ăn một thùng dấm chua nha!
“Vậy anh lại nói lại ba chữ đêm qua một lần nữa, em mới cho anh biết, em yêu người nào.”
Tâm Xuyên đưa ra điều kiện trao đổi, bởi đêm qua lúc Khải Nhĩ nói, ý thức cô mơ hồ, không tính.
Con mắt Khải Nhĩ xấu xa di chuyển, nhìn thẳng vào vật rất tròn trước ngực Tâm Xuyên, sau đó nói lên ba chữ cô muốn:
“ Thật là lớn!”
“ Không phải ba chữ này! Đại sắc lang.” Nhìn hai mắt Khải Nhĩ không an
phận, nhìn thẳng vào vạt áo tắm của cô, Tâm Xuyên xấu hổ vội vàng đem áo kéo chặt lên, làm Khải Nhĩ cái gì cũng không thể nhìn.
“ Không phải là “Thật là căng” chứ?” Khải Nhĩ giả ngu hỏi.
Câu trả lời này, làm Tâm Xuyên thẹn thùng đến nỗi đỉnh đầu cũng nhanh bốc hơi! “ Anh là đại sắc ma, sắc lang, sắc…….Ừm!”
Khải Nhĩ vươn ngón tay ra áp lên bờ môi Tâm Xuyên, ngăn cản lời nói của cô.
“ Anh yêu em” Không có bất cứ ý tứ vui đùa gì, Khải Nhĩ thâm tình nói
“ Anh…. Thật là đáng ghét nha!” Tâm Xuyên ngượng ngùng vùi đầu vào trước
ngực Khải Nhĩ, hỏi “Lúc nào…….. Lúc nào thì anh cảm thấy mình yêu em ?”
Vấn đề này giống như là tất cả phụ nữ bị chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt đều sẽ hỏi.
“ Cái gì lúc nào a……” Khải Nhĩ ôm lấy Tâm Xuyên, cố ý kéo dài âm cuối, làm lòng cô treo trên không trung.
“Anh nói mau !”
Trên người Tâm Xuyên luôn tỏa ra một hương thơm đặc biệt làm bộ vị nào đấy ở thân thể anh nổi lên phản ứng, vì thế Khải Nhĩ vùi đầu vào hõm cổ cô,
hô hấp hỗn loạn mà đáp lạ “ Đương nhiên là lúc em nói “ Tôi làm việc tại công ty nhà đất, không phải trên đường’”
Nói xong, đôi môi Khải Nhĩ bắt đầu hôn gáy Tâm Xuyên, từng chút từng chút, công thành đoạt đất…….
Đó là thời điểm lần đầu tiên gặp cô!
Cả trái tim Tâm Xuyên đều chìm đắm trong tình yêu, cho nên từ đầu cũng
không chú ý tới Khải Nhĩ đang làm gì, khi cô phát hiện ra, bàn tay to
của anh đã thăm dò vào trong vạt áo tắm của cô, phủ lên hai vú mỹ lệ!
Từng trận vui thích khiến trong lòng Tâm Xuyên nổi lên hưng phấn, cô chỉ có thể hư nhuyễn mặc anh đòi hỏi, thân thể mơ hồ nổi lên một cỗ khát vọng
không hiểu, chỉ có thể theo cánh môi cùng bàn tay mà lực của anh bắt
đầu.
“ Nói cho anh biết, ai là người em yêu nhất?”
Khải
Nhĩ cũng không quên vấn đê quan trọng này mà để cho dục vọng vội ùa đến
trong cơ thể, anh dừng âu yếm lại, dùng tiếng nói khêu gợi của mình, hỏi bên tai Tâm Xuyên.
Tại sao lại dừng lại?
Cô yêu người nào nhất, cái này còn phải hỏi sao?
Từng tế bào trong Tâm Xuyên đều thúc giục Khải Nhĩ âu yếm, vì thế cô vươn
tay ra, kéo cổ anh xuống, môi đỏ mọng dán lên cánh môi khêu gợi của anh, nhẹ nhàng mở miệng:
“ Anh là người em yêu nhất, Khải Nhĩ, em yêu anh!”