Thật buồn cười, cô lại ngây ngốc tin tưởng tấm chân tình của anh ta, ngu ngốc cho rằng mình sẽ đi cùng anh ta tới già, ngu ngốc cho rằng mình sẽ một lòng ở lại bên cạnh anh ta, chỉ mong cả đời này cùng với anh ta, không ngờ rằng, khiến cô thất vọng, chỉ có anh ta!
Trước mắt đã sớm trở nên mơ hồ, cô không phân biệt được đâu là nước mắt hay là mữa, chỉ cảm thấy lồng ngực như muốn nổ tung, muốn phát tiết ra bên ngoài. Từ từ, cô bắt đầu cảm thấy dường như có sức nặng ngàn cân kéo bước chân cô lại, không nhúc nhích được, khiến cô ngã xõng xoài trên mặt đất, rốt cuộc cô không nhịn được mà khóc nấc lên.
Cô khóc vì đoạn tình cảm này, vừa mới bắt đầu đã kết thúc, cô khóc vì người đàn ông đó làm tổn thương cô, khóc tại sao anh ta không tin tưởng cô, cho dù chỉ một chút thôi….
Mưa càng lúc càng nặng hạt, nhưng Văn Hinh lại cảm giác mưa tạnh, cô ngẩng đầu, có chút nghi ngờ nhìn lại, thấy trên đầu mình xuất hiện một chiếc ô, khuôn mặt anh tuấn, dịu dàng đập vào mắt cô, nhẹ giọng kêu tên, “ Văn Hinh!”
Là Lăng Hạo hiên!
Thấy Lăng Hạo Hiên, Văn Hinh không khỏi khóc nấc lên, vô cùng uất ức, “ Hạo Hiên…”
Lăng Hạo Hiên thấy thế, vội vàng ngồi xổm xuống, đỡ Văn Hinh., “ Chúng ta về nhà!”
Nhưng mà Văn Hinh cũng không chịu, chỉ ngồi ở đằng kia không ngừng khóc, không nói lời nào cũng không chịu rời đi, Lăng Hạo Hiên không khỏi nóng nảy, “ Chẳng lẽ cậu còn muốn ở lại nhà họ Du, ở lại bên tên khốn kia à? Hắn đối xử với cậu như thế, căn bản không đáng giá để cậu thật lòng vs hắn !”
Kể từ khi Văn Hinh quay lại nhà họ Du, ngày nào anh cũng ăn không ngon, ngủ không yên, sợ Du Thần Ích sẽ làm tổn thương cô một lần nữa, sợ Văn Hinh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên hàng ngày, anh đều nhân lúc được nghỉ ngơi chạy qua xem cô, lỡ cô có chuyện, anh cũng là người đầu tiên bảo vệ cô.
Quả nhiên, chưa được bao lâu, cô đã có chuyện!
Nhất định là do Du Thần Ích!
Nắm chặt chiếc ô trong tay, anh kéo Văn Hinh vào ngực, dịu dàng an ủi: “ Tốt rồi, đừng khóc, khóc nhiều không tốt cho thai nhi, mình lập tức dẫn cậu về nhà được không?”
Văn Hinh lắc đầu, thật ra thì cô cũng chỉ muốn nói với anh, là cô đã không còn nhà để về, lăng Hạo Hiên muốn cô về nhà cùng anh, cô lại quay về nhà họ Du, đã khiến anh vừa nóng vừa giận, nên cô không thể theo anh về nhà.
Anh muốn mắng cho cô tỉnh, muốn mắng thật to, nhưng nhìn cô khóc thương tâm như vậy, khiến trong lòng anh cảm thấy rất khổ sở, căn bản anh không muốn khiến cô đau lòng thêm. Cuối cùng, anh chỉ có thể hạ giọng khổ sở cầu xin cô, “ Văn Hinh, van cầu cậu, cùng mình về nhà được không? Chúng ta không cần trở về nhà họ Du nữa có được không? Chỉ cần cậu đồng ý, từ nay về sau, mình sẽ chăm sóc cậu và đứa bé, mặc dù mình không thể cho cậu một cuộc sống xa xỉ, nhưng mình sẽ cho cậu mình mái nhà ấm áp, dành tất cả tình yêu thương trên đời này cho cậu và đứa bé, sẽ không để cậu chịu bất cứ tổn thương nào nữa! Văn Hinh, cậu có nghe mình nói không?”