Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 293: Thật xin lỗi, tôi yêu em! 1




Cho tới giờ, Lam Dật Thần cũng đã nhận ra tình cảm của Tề Nhân Kiệt đối với Văn Hinh, nhưng anh cũng nhận ra, trong lòng Văn Hinh, cô chỉ coi Tề Nhân Kiệt là bạn bè bình thường. Nhưng mà một màn ở khách sạn Hilton nọ hẳn đã kích thích Du Thần ích, đặc biệt là một màn mà Tề Nhân Kiệt dựng lên với Văn Hinh về đứa bé, rốt cuộc khiến cho Du Thần Ích mất hết lí trí.

Du Thần Ích không muốn tin, nhưng mà sự thật bày ra trước mắt, khiến anh ta không tin không được!

Có điều hôm nay bị Lam Dật Thần náo loạn như vậy, anh ta có chút dao động, “ nhưng mà….”

Lam Dật Thần thấy bạn tốt vẫn giả bộ chết tâm vào chuyện vụn vặt, nếu như giờ phút này trong tay anh có cục gạch, anh đã sớm đập chết hắn, “ Nếu như mà như Tề Nhân Kiệt nói, cậu sẽ để người phụ nữ đang mang thai đứa con của mình cho đối thủ của mình sao?” Thật là một tên ngu xuẩn.

Nghe vậy, Du Thần Ích chợt cảm thấy chấn động, chỉ cảm thấy suy nghĩ vốn đang bị loạn thành đoàn bỗng chốc trở lại bình thường, dường như anh ta đã hiểu ra điều gì rồi.

Nhìn vẻ mặt của Du Thần Ích, rốt cuộc Lam Dật Thần cũng thở dài một hơi, cuối cùng cũng được cứu rồi, không uổng công anh mạo hiểm tính mạng lại lãng phí hơi sức nói nhiều như vậy. Nhưng mà đã nói nhiều đến vậy, không bằng nhắc nhở thêm một chút, tránh cho tiểu tử này lại chui rúc vào tận rừng sâu.

Chỉ mong, mình nói xong, còn bảo toàn được mệnh để đi ra ngoài!

"Còn nữa, cho dù chị dâu có nói ra những lời như thế, cứ cho là chị ấy với Tề Nhân KIệt có gì đó, vậy thì có quan hệ gì tới cậu/” Nói xong, quả nhiên anh nhận thấy ánh mắt nguy hiểm càn quét tới, nhưng anh vẫn không sợ chết nói tiếp, “ Chị dâu vì làm người thay thế mới tới nhà cậu, để trả nợ mà thôi, trừ lần đó ra, giữa các người cũng không có quan hệ gì khác chứ/”

Anh nhìn Du Thần Ích, Du Thần Ích đang nghe lời của anh, sau lại cúi đầu trầm mặc, thấy thế, khóe miệng của anh không khỏi lộ ra nụ cười thỏa mãn, lại nói: “ chị dâu không phải vợ cậu, cũng không phải bạn gái của cậu, cậu căn bản không có quyền can thiệp nếu chị ấy có cùng với người đàn ông nào đó. Mà người kia lại đối tốt với chị ấy như vậy, cá nhân mình cảm thấy, cậu thật quá đáng. Mình đoán, lần này nhất định chị ấy sẽ nghĩ thấu, sẽ không tha thứ cho cậu đâu!” Nói xong, anh thở dài, hết sức tiếc nuối lắc đầu.

“ Cậu nói đủ chưa?” Sắc mặt Du Thần Ích trầm hẳn xuống, hận hận nhìn chằm chằm vào lam Dật Thần vẫn đang than thở, anh ta tức giận, cắn răng nói: “ Nói đủ rồi thì lập tức cút về làm việc đi!”

"Cái gì?" Lam Dật Thần kinh ngạc, "Cậu đang đuổi mình sao?”

Ánh mắt Du Thần Ích híp lại, “ Nơi này còn có người khác sao?”

"Được rồi!" Lam Dật Thần bất đắc dĩ, đứng dậy đi ra ngoài cửa, vừa đi còn vừa nói thầm , "Thật là qua cầu rút ván!” Nhưng mà, mục đích lần này của anh cuối cùng cũng đạt được, mọi chuyện phía sau còn phải dựa vào chính Du Thần Ích rồi.

Nhìn bóng lưng bạn tốt rời đi, trong lòng Du Thần Ích tràn đầy sự cảm kích, hắn đương nhiên biết Lam Dật Thần tới là để đánh thức hắn, đồng thời hắn cũng vì lòng tốt của bạn tốt mà cảm thấy vui vẻ.