Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 282: Trả nợ giúp tôi, về sau tôi là người của anh! 7




Thím Trương thấy vậy, rốt cuộc cũng nở nụ cười đầy thỏa mãn, “ ừ, cô phải ăn nhiều

một chút, như vậy bảo bảo mới có đủ dinh dưỡng, mới lớn được chứ.” Nói xong, bà lại

múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng cô, Văn Hinh lại há miệng nhận muỗng cháo.

" Có dễ ăn hay không?" Thím Trương vừa đút cho cô vừa hỏi, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, lại thêm chút mong đợi.

Văn Hinh dĩ nhiên là gật đầu, tán dương: "Ăn ngon, cháu chưa bao giờ được ăn cháo tổ yến ngon như vậy đấy.”

Nghe vậy, thím Trương lại cười đắc ý, “ Tôi đã nói rồi mà, tôi nấu làm sao lại không ngon được chứ.”

Tề Nhân Kiệt thấy hai người vừa ăn vừa cười nói, người tung kẻ hứng, anh có chút khó nhịn xem thường, đành bất đắc dĩ lắc đầu.

“ Tôi nói cho cô biết nhé….” Đột nhiên, thím Trương thần thần bí bí ghé vào tai Văn Hinh, thấp giọng nói: “ Thật ra thì những thứ này đều là thiếu gia bảo tôi làm đấy, tôi chưa từng thấy cậu ấy đối xử tốt với người phụ nữ nào như vậy đấy.” Nói thật ra, thì chỉ có cô gái tên Ảnh Nhi gì đó, nhưng mà đó cũng là chuyện của mấy năm về trước rồi….

"Vậy sao?" Văn Hinh liếc Tề Nhân Kiệt một cái, có chút không tin tưởng, “ Anh ta nhiều phụ nữ như vậy, làm sao lại chưa từng …..?”

Thím Trương cũng cẩn thận liếc thiếu gia nhà mình, lại nhỏ giọng nói: “ Phụ nữ của cậu ấy đúng là nhiều, nhưng mà những người phụ nữ đó đều coi trọng tiền của cậu ấy, cậu ấy làm sao có thể động lòng với những người như thế được chứ.” Những người phụ nữ đó, đừng nói thiếu gia, mà ngay cả bà cũng không vừa mắt, ai nấy đều giống như quỷ, buổi tối đi ra ngoài, nhất định có thể dọa chết một đống người .

Nghe vậy, Văn Hinh nở nụ cười, cũng cố ý giảm thấp thanh âm nói: "Làm sao thím biết là anh ta không động lòng đối với những người phụ nữ kia?” Nói không chừng anh ta đã có con ở bên ngoài rồi ấy chứ, chỉ không để cho các người biết mà thôi.” Cô đột nhiên phát hiện, thím Trương này nói chuyện rất vui, càng ngày cô càng thích bà rồi.

"Tuyệt đối không thể nào!" Thím Trương lập tức bác bỏ, gương mặt vô cùng kiên quyết, “ thiếu gia nhà chúng tôi tuyệt đối không phải loại người như vậy.”

“ Có câu nói, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, chẳng lẽ thím chưa từng nghe qua sao?” Văn Hinh vừa nhìn Tề Nhân Kiệt, lại thấy anh đang híp mắt cười nhìn chằm chằm vào họ, cô bật cười vô cùng khoái chí.

"Này, hai người đang to nhỏ cái gì vậy?” Tề Nhân Kiệt bước tới gần bọn họ, trên mặt có một loại nguy hiểm tỏa ra.

"Không có, không có gì!" Văn Hinh và thím Trương trăm miệng một lời , lắc đầu phủ nhận.

Nhìn thấy bọn họ đồng lòng như vậy, Tề Nhân Kiệt tin họ thì đúng là anh đã gặp quỷ đấy, anh lại tiến tới gần họ thêm một chút, “ nói đi, vừa rồi hai người đã nói gì? Có phải đang nói xấu tôi không?”

"Không có!" Lần này là Văn Hinh mở miệng trước, “ Tôi và thím Trương vừa rồi đang nói…..anh anh tuấn phong độ như vậy, tại sao đến tận bây giờ vẫn chưa có bạn gái, có phải phương diện nào đó có vấn đề không?”