Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 278: Trả nợ giúp tôi, về sau tôi là người của anh! 3




Tề Nhân Kiệt thấy cô không lộn xộn nữa, mới buông cô ra, nặng nề nói: “Bác sĩ nói em cần phải nằm nghỉ ngơi, không thể lộn xộn nếu không sẽ gây nguy hiểm cho thai nhi.”

Cũng may đưa bé vẫn còn!

Văn Hinh lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đứa bé vẫn còn là tốt rồi. Nhắc tới đứa bé cô không khỏi nhớ tói những gì Du Thần Ích đã nói với mình hôm đó, đôi tay không tự chủ được nắm chặt lại.

Hắn không tin đứa bé này là của hắn, cô càng muốn sinh ra bằng được để chứng minh cho hắn xem, xem rốt cuộc đứa bé này là của ai đây!

Cô muốn xem xem đến lúc đo ai mới là người phải hối hận đầu tiên!

Nghĩ đến đây, đột nhiên cô nhàn nhạt nói: “Anh có thể giúp tôi một việc được không?” Cô hỏi, ánh mắt lại thủy chung nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng xóa, trong mắt cô lúc này đều là vẻ quyết tâm.

Tề Nhân Kiệt không khỏi lo lắng, anh cau mày, lên tiếng: “Chỉ cần em nói, anh nhất định giúp em.”

“Tôi nợ nhà họ Du 20 triệu, nếu như anh trả giúp tôi, từ nay về sau tôi chính là người của anh, tùy anh muốn như thế nào đều được, được không?” Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn thẳng Tề Nhân Kiệt, sắc mặt cô chưa từng bình tĩnh đến thế.

Tề Nhân Kiệt mơ hồ cho rằng mình nghe lầm, anh sửng sốt thật lâu, cho đến khi nhận thấy sự nghiêm túc từ trong ánh mắt cô, anh mới xác định mình không hề nghe lầm, vì vậy định thần lại rồi nói: “Tôi có thể giúp em trả 20 triệu này, nhưng em không cần phải cùng tôi, tất cả phải do em nguyện ý, tôi sẽ không cưỡng cầu em.” Cho tới bây giờ anh mới hiểu rõ, tại sao Văn Hinh lại nguyện ý ở cùng một chỗ với Du Thần Ích, thì ra là cô nợ hắn ta nhiều tiền như vậy, mối hận của anh với Du Thần Ích tựa hồ lại nhiều thêm vài lần.

“Tôi đã nói là làm được.” Văn Hinh yên lặng nói, gương mặt của cô không hề tỏ ra chút biểu cảm gì.

Tề Nhân Kiệt gật đầu một cái, ý bảo anh biết rồi.

Thời điểm hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, Lăng Hạo Hiên đi vào, thấy Văn Hinh tỉnh rồi, khuôn mặt lộ ra sự vui mừng, “Văn Hinh, rốt cuộc cậu tỉnh rồi.”

Thấy Lăng Hạo Hiên, Văn Hinh liền cảm thấy có chút nhức đầu, cô biết chắc chắn mình sẽ bị một trận mắng rồi. “Mình không sao rồi.” Cô tươi cười nhìn anh, vốn cô định nói cho anh biết cô thực sự không sao, nhưng không ngờ lại nhận được hiệu quả ngược lại.

Lăng Hạo Hiên nghiêm mặt, ra chiều trưởng giả, nâng giọng hỏi: “Cậu nói cho mình biết, lần này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cậu thật sự là nghiện chạy tới bệnh viện? Hả?”

Thấy thế, Văn Hinh không thể làm khác bày ra vẻ mặt lấy lòng anh, cô cười nói: “Ngoài ý muốn, lần này tuyệt đối là ngoài ý muốn, không tin cậu hỏi anh ấy.” Cô tốt bụng kéo Tề Nhân Kiệt xuống nước.

Tề Nhân Kiệt còn chưa phản ứng kịp, liếc mắt thấy ánh mắt sắc bén ngườm mình, khiến anh sợ tới mức đành phải vội vàng hùa theo: “Không sai, lúc ấy là tôi lái xe qua, vừa lúc nhìn thấy cô ấy bị ngã, cho nên mới vội vàng đưa cô ấy tới bệnh viện.”