Đột nhiên, Văn Hinh cảm nhận được ánh mắt của hắn, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Du Thần Ích lập tức nhìn đi chỗ khác, trên gương mặt hắn nhất thời hiện lên vẻ gì đó thiếu tự nhiên.
Văn Hinh thấy thế, không nhịn được bèn liếc mắt một cái, cô thật muốn tiến lên hung hăng mà nắm chặt cổ áo của hắn, hỏi xem rốt cuộc hắn muốn thế nào?
Không nói gì với cô, chung quy lại nhìn chằm chằm cô, tiếp tục như vậy, cô sắp điên lên rồi!
Không được, hôm nay nhất định cô phải hỏi hắn cho rõ ràng!
Cô đứng lên, từ từ đi tới trước bàn làm việc của hắn, vừa định mở miệng, lại bị tiếng chuông điện thoại trên bàn của hắn đánh gãy, vừa vặn giúp Du Thần Ích giải vây.
Văn Hinh thấy được cái tên hiện trên màn hình điện thoại, là Diêu Phương gọi cho
hắn. Bình thường Diêu Phương sẽ không gọi điện thoại cho Du Thần Ích trong giờ
làm việc, có chuyện gì đều đợi hắn về nhà rồi mới nói, hôm nay lại đột nhiên gọi
điện tới đây, nhất định là có chuyện quan trọng, cô liền kiên nhẫn chờ hắn nghe xong điện thoại.
Không biết Diêu Phương nói gì với Du Thần Ích, chỉ thấy sắc mặt của hắn dần trở nên
nặng nề, còn giương mắt lên nhìn Văn Hinh một cái. Văn Hinh lập tức đoán được, nhất định họ nói chuyện gì đó có liên quan tới cô.
“ Vâng, con biết rõ rồi, con lập tức mang cô ấy qua!” Du Thần Ích nói xong liền cúp điện thoại, sau đó nhìn Văn Hinh, gương mặt nặng nề.
“ Sao thế?” Văn Hinh hỏi hắn.
Du Thần Ích yên lặng nhìn cô, thật lâu sau mới trầm giọng nói: “ Mẹ tôi nói, đã tìm được cha mẹ ruột của cô rồi.”
Nghe vậy, Văn Hinh lập tức ngây ngẩn cả người, đột nhiên nghĩ ra, trước khi mình
nhận lời tới công ty làm việc, Diêu Phương đã từng đáp ứng cô, chỉ cần cô đồng ý vào công ty làm việc, bà ấy sẽ giúp cô tìm kiếm cha mẹ ruột của mình. Hiện giờ cũng đã hai tháng, thiếu chút nữa cô đã quên chuyện này rồi.
"Họ ở nơi nào?" Cô nghe được âm thanh của mình rõ ràng có phần run rẩy, một loại vui mừng to lớn trong nháy mắt tràn đầy trong cô, khiến cô không ngừng muốn thừa nhận.
Du Thần Ích cầm điện thoại cùng chìa khóa trên bàn, “ Đi thôi, bây giờ tôi dẫn cô đi, mẹ tôi đã ở đó chờ cô.”
Trên đường đi, trong lòng Văn Hinh ngổn ngang trăm mối cảm xúc, vừa hưng phấn vừa khẩn trương lại có sợ hãi, hai tay cô nắm chặt vào nhau, không ngừng run rẩy.
Lập tức, cô có thể được gặp cha mẹ ruột của mình rồi!
Không biết họ trông như thế nào? Không biết họ sống có tốt không? Không biết họ còn nhớ họ đã từng có một đứa con gái hay không? Không biết rằng, có phải từ lúc họ vứt bỏ cô, họ có cuộc sống như họ mong muốn không?”
Cô càng nghĩ, lại cảm thấy càng vội vàng!
Du Thần Ích nhìn qua kính chiều hậu thấy được nét khẩn trương trên khuôn mặt cô, không khỏi tăng tốc độ xe.
Nửa giờ sau, xe rốt cuộc cũng ngừng lại, vừa xuống xe, Văn Hinh lập tức giật mình tại chỗ.
Viện mồ côi Ánh Mặt Trời!