Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 242: Lạc. . . . . . 5




Thấy thế, Văn Hinh cảm thấy buồn cười. Cuối cùng, cô nghiêng đầu nhìn Du Thần Ích, ánh mắt mang theo sự tìm kiếm gì đó, nhưng giây phút ánh mắt cô chạm vào ánh mắt Du Thần Ích, hắn lập tức cúi đầu nhìn văn bản trong tay, dường như đang cố ý tránh khỏi tầm mắt của cô vậy.

Văn Hinh cảm nhận được hắn cố ý tránh né mình, sự nghi ngờ trong lòng cô càng lớn thêm.

Mấy ngày sau, không biết vô tình hay cố ý mà Du Thần Ích luôn tránh chạm mặt văn Hinh, mặc dù bọn họ vẫn cùng nhau đi làm, vẫn làm cùng một phòng, nhưng mỗi khi Văn Hinh nhìn về phía hắn thì hắn cũng tránh khỏi tầm mắt của cô, cô cũng không nhìn thẳng mắt hắn.

Tình huống như vậy, Văn Hinh cảm thấy vô cùng kì quái, ngày đó không phải bọn họ vẫn đang tốt sao, đột nhiên cục diện lại trở nên lúng túng như lúc này.

Ngày đó, cô hẳn không có nói gì khiến hắn mất hứng chứ?

Đột nhiên, cô nghĩ tới tấm chăn mỏng manh kia, trong lòng tựa hồ hiểu ra điều gì. Suy nghĩ một chút, quan hệ giữa cô và hắn dường như có chút biến hóa nho nhỏ, cô cảm giác có cái gì đó thay đổi giữa cả hắn và cô.

Chẳng lẽ, ngày đó lúc cô nằm ngủ, có chuyện gì xảy ra sao?

Đột nhiên cô rất muốn hiểu rõ!

“ Cô nói gì?” Tề Nhân Kiệt ngồi ở bàn làm việc của Tập đoàn gấm Vinh, nhìn thư kí Tần đang khom người cung kính báo cáo, sắc mặt anh âm trầm, tựa hồ có chút tức giận.

Cảm nhận được sự tức giận của anh, thư kí Tần càng cẩn thận nói: “ Nghe nói gần đây Du Thần Ích mới nhận một thư kí nữ, cô ấy đã giúp Overlord giải quyết được khó khăn trước mắt, nghe nói những người của chúng ta lần trước phái tới đó gây chuyện cũng đã bị thái độ tự tin cường ngạnh của cô ấy khiến phải chịu thua trở về.”

Tổng giám đốc này của cô, chớ nhìn bộ dạng phóng đãng, hào hoa công tử thường ngày mà hình dung anh ấy, một khi nóng giận, tuyệt đối người bình thường không thể chịu được.

Nghe vậy, Tề Nhân Kiệt trầm mặc, cau mày ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó mới nặng nề mở miệng: “ Cô đi điều tra lai lịch của cô gái kia, trước giờ tan sở hôm nay tôi muốn tất cả tài liệu của cô ấy.”

“ Dạ, tôi đi ngay đây ạ.” Thư kí Tần gật đầu, dùng tốc độ nhanh nhất phóng ra khỏi phòng làm việc.

Sau khi thư kí Tần rời đi, Tề Nhân Kiệt mới đứng dậy, một tay chống cằm, rồi lại lâm vào trầm tư.

Một cô gái?

Anh cũng muốn xem, cô gái này đến tột cùng là thần thánh phương nào tới?

Khóe mắt đột nhiên nhìn qua tấm lịch trên bàn làm việc, phía trên có đánh dấu hành trình hàng ngày của anh. Anh dừng lại trên một khung chữ!

Ăn cơm với bà bầu!

Nhìn thấy dòng chữ này, đột nhiên anh im lặng, nở nụ cười, trong mắt anh lộ ra vẻ dịu dàng, vẻ mặt nặng nề ban nãy đã không còn nữa,

Hôm nay đã là thứ sáu rồi, một ngày nữa thôi là có thể nhìn thấy cô gái kia, trong lòng anh chợt rộ lên vài phần mong chờ.