Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 240: Lạc. . . . . . 3




Trong mắt hắn, cô như đám sương mù, khi thì chân thật, khi lại trở nên hư vô, khiến cho người ta khó có thể nắm bắt được, nhìn lại càng không rõ. Khi hắn muốn xâm nhập vào trong đám sương ấy để tìm hiểu rõ cô hơn thì lại phát hiện, mình lại bị lạc trong đó, không tìm thấy chính mình.

Nhìn khuôn mặt lúc ngủ say của cô, trong đầu hắn hiện lên toàn bộ hình ảnh về cô, bao gôm cả những hành hạ nhục nhã hắn mang đến cho cô, mà lần nào cô cũng dùng khuôn mặt tươi cười kiên cường đối mặt với hắn, thủy chung không chịu khuất phục.

Trước đây, hắn đối với sự kiên cường, cố chấp của cô chỉ là sự căm thù tận xương tủy, giờ phút này nghĩ lại, hắn cảm thấy vô cùng đau lòng và áy náy, lại pha thêm chút hối hận, sám hối.

Hắn không biết đến tột cùng mình như thế nào, rõ ràng là rất ghét người phụ nữ này, nhưng hôm nay lại phát hiện mình bất tri bất giác đã dần dần bị người phụ nữ này hấp dẫn. Lòng của hắn vốn đã khép chặt, giờ đây như đã sống lại, nhưng tựa hồ hắn không thể khống chế được mình.

Nụ hôn ngày đó, hoàn toàn là do hắn kìm lòng không đậu!

Nhớ tới nụ hôn đó, trong đầu hắn bỗng dưng hiện lên một khuôn mặt khác, khiến hắn lập tức tỉnh lại, nháy mắt sắc mặt hắn trắng bệch.

Dường như muốn trốn tránh điều gì, hắn đứng dậy muốn đi ra ngoài đi dạo, bỗng nhiên thấy Lam Dật Thần đang ôm cánh tay đứng dựa vào cửa, gương mặt sáng lạn nở nụ cười nhìn hắn, hắn có chút run sợ, “ Cậu tới lúc nào?” người này cầm tinh con mèo sao, tại sao đi bộ mà không hề phát ra chút âm thanh nào.

Thấy Du Thần Ích rốt cuộc cũng phát hiện ra mình, nụ cười trên gương mặt Lam Dật Thần càng thêm đậm hơn, nhưng vẫn pha lẫn chút quỷ dị, “ Đã tới từ lâu, chỉ là người nào đó chăm chú nghĩ tới phụ nữ, nên không phát hiện mà thôi,” Hắn nói qua rồi đi tới sô pha, tỉ mỉ quan sát Văn Hinh, rồi chậc lưỡi tán thưởng: “ Thật đúng là mỹ nhân chính cống, khó trách người nào thấy cũng phải mất hồn.” Vừa nói hắn còn lắc đầu ra vẻ.

Nghe vậy, Du Thần Ích cũng cảm thấy căng thẳng, hắn cắn răng hỏi: “ Cậu tới tìm tôi có việc gì không?” Bộ dáng của hắn như đang nói…, có chuyện thì nói, không có gì thì cút ngay.

Tầm mắt Lam Dật Thần vẫn dừng trên khuôn mặt Văn Hinh, chưa từng rời đi một phút nào, : Vừa rồi tớ nghe nói, sáng sớm chị dâu đã giúp cậu giải quyết mấy kẻ gây chuyện, cho nên muốn tới thăm chị dâu một chút,.” Nói xong, hắn lại khen ngợi, : Thật không hổ là chi dâu của Lam Dật Thần, phong cách, khí khái như thế, thật là nữ trung hào kiệt.”

( Nữ anh hùng)

Đúng vậy, người phụ nữ này là người đầu tiên khiến Lam Dật Thần phải khâm phục, bất kể đối với Du Thần Ích, cô luôn dùng thái độ ương ngạnh, nhưng trên phương diện năng lực xử lí công việc, cô khiến hắn phải phục sát đất.

Cũng chỉ có người phụ nữ như vậy, mới xứng đáng với Du Thần Ích.

Chỉ không biết tên này vẫn còn đang do dự rối rắm cái gì, cô gái tốt như vậy, hắn lại không thương, mà cứ chấp nhất nhớ mãi không quên với một người đã chết, thật là đầu óc có vấn đề.

Nếu như là hắn, hắn đã sớm nhào tới rồi.