Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 223: Khắc cốt ghi tâm! 3




Nhưng mà Văn Hinh cũng không sợ, chẳng những không sợ, ngược lại cô còn cười, “ Thế nào, không phải là anh không xuống ăn cơm vì không muốn gặp tôi sao, hay là công việc bề bộn quá?”

Du Thần Ích nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trầm xuống, nhưng mà cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ra vẻ như không thèm nhìn Văn Hinh.

Thấy thế, Văn Hinh vừa cười vừa nói: “ Anh đã không muốn gặp tôi, vậy tôi đi là được. Anh yên tâm, chờ sinh đứa bé xong, nhất định tôi sẽ đi.” Nói xong, cô nhanh chóng đi ra ngoài.

Nghe vậy, đầu tiên Du Thần Ích hơi ngẩn người, sau đó mới hiểu được ý tứ trong lời Văn Hinh nói, hắn lập tức kêu lên: “ Đứng lại.”

Văn Hinh đi được vài nước phải dừng lại, khóe miệng cô gợi lên nụ cười chiến thắng, sau đó cô xoay người, nhướng mày nhìn Du Thần Ích, ra chiều hỏi hắn còn có chuyện gì.

“ Ai đồng ý cho cô rời đi.” Du Thần Ích trầm giọng nói, gương mặt đẹp trai có chút tức giận.

Văn hinh lại cười , " Anh không cho tôi đi, rồi lại bảo không muốn gặp tôi, anh đây là đang làm khó chính mình, hay đang làm khó tôi ?”

Thấy Du Thần Ích mặt lạnh không nói lời nào, cô nói tiếp: “ ở trong nhà này, không phải chỉ có anh mới không muốn gặp tôi, mà cô em họ anh cũng hận tôi thấu xương, hận tôi không thể chết ngay mới phải. Trong hoàn cảnh như thế này, anh cho rằng tôi muốn ở lại đây sao? Nếu như tâm tình tôi không tốt, đứa bé cũng bị ảnh hưởng, vì suy nghĩ cho đứa bé, tôi nghĩ tôi đi là tốt nhất.”

Du Thần Ích chăm chú nhìn cô, hỏi: “ sau khi rời đi, cô định đi đâu?” hôm này nhà cô cũng bị thu hồi, nếu như không ở nhà họ Du, cô còn có thể đi đâu?

Dĩ nhiên Văn Hinh cũng đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì, vì vậy cô cười nhạt, “ Chắc chắn sẽ có chỗ để đi.|”

Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt cô, ánh mắt của Du Thần Ích khẽ híp một cái, khí lạnh lập tức tỏa ra tứ phía, “ Cô định đi tìm Tề Nhân Kiệt? ? đúng rồi, có chỗ cô có thể tới được, không phải chỉ có nơi đó, mà còn có chỗ của tên bác sĩ thanh mai trúc mã với cô. Mà không quản cô đi chỗ nào, hắn cũng không muốn để cô đi.

Nghe vậy, tròng mắt Văn Hinh trừng to, dường như nhớ tới điều gì, cô gật đầu nói: “ Nếu quả thực không còn chỗ nào để đi, có lẽ tôi cũng sẽ suy nghĩ tới chỗ của anh ấy một chút.”

“ Cô dám?” Du Thần Ích bật thốt lên, cơ hồ hắn đã nghiến răng nghiến lợi nói.

Văn Hinh kinh ngạc nhíu mày, "Tôi có cái gì mà không dám.” Ở trên đời này, cô cái gì cũng không còn, vậy cô còn sợ cái gì nữa?”

“ Cô…” Du Thần Ích tức giận, hắn đứng bật dậy, từ từ đi tiến gần văn Hinh, “ Nếu như cô dám đi tìm Tề Nhân Kiệt, tôi liền đánh sụp Gấm Vinh tập đoàn của hắn, khiến hắn đến nhà cũng không có mà về. Nếu như cô dám đi tìm tên bác sĩ kia, tôi sẽ cho hắn bại hoại, không có bệnh viện nào dám nhận hắn, “ hắn biết, hai người kia quan tâm tới cô, đại vị của cô trong lòng bọn bọ cao hơn đối với hắn, khiến hắn cảm thấy có chút khó chịu không nói nên lời.