Tần Vũ nhìn bóng lưng A Vượng rời đi, trên mặt lộ ra một vẻ bi thương,
“ cảm ơn chị, Văn Hinh Tỷ!”
Cô cảm kích nhìn Văn Hinh, cười cười, rồi cũng xoay người bỏ đi.
Đợi bọn họ đi khỏi, Văn Hinh lại tiếp tục rửa bát , trong lòng cô không nhừng cảm khái, tựa như nơi nào mình đều được quan tâm vậy.
“ Bên kia có tin tức gì của Văn Hinh chưa?”
Trên đường đi tề Nhân Kiệt vừa lo lắng vừa gọi điện thoại cho Lăng Hạo Hiên, tìm kiếm khắp nơi, muốn tìm bóng dáng nhỏ nhắn ấy.
Vì hôm nay là chủ nhật, nên xe cộ đi lại đông hơn bình thường, tựa như gấp ba lần, nên bảo anh tìm một người trong số một đám người như vậy quả thực là khó như tìm cách lên trời.
Nhưng mà, dù vậy , anh vẫn kiên trì không ngừng tìm kiếm, đã nửa tháng trôi qua, chơ tới bây giờ vẫn chưa dừng lại việc tìm kiếm cô.
Cô gái này, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã bị cô thu hút hoàn hoàn. Không chỉ bởi vì cô giống Tiểu Ảnh, ngay cả tính khí cũng giống nhau, khiến anh không ngừng tin tưởng, cô nhất định là hóa thân của Tiểu ảnh.
( chỗ này muốn đạp tác giả)
Vì vậy, bất luận như thế nào anh cũng phải tìm được ô, sau đó anh sẽ bảo vệ cô thật tốt, sẽ không bao giờ để cô phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Bên này, Lăng Hạo Hiên cũng không ngừng chen vào đám người, nhìn xung quanh,
“ vẫn không thấy, tôi đã tìm nhiều lần, cũng không thấy bóng dáng cô ấy.”
Trong khoảng thời gian này anh hết sức lo lắng, nóng nảy, nửa tháng này, anh không có lấy một giấc ngủ ngon, ăn không ngon ngủ không yên.
Ban ngày đi làm buổi tối đi tìm cô, ngay cả ban đêm cũng tìm, cơ hồ không hề ngủ vậy. Chỉ mới nửa tháng, trông anh đã gầy đi nhiều rồi.
Anh không biết rốt cuộc Văn Hinh đi đâu, nhưng mà anh biết, Văn Hinh nhất định là không muốn gây phiền toái cho anh nữa nên mới không chào mà đi.
Nghĩ tới đó, tự đáy lòng của anh không khỏi tức giận, nếu như thật sự cô sợ gây phiền toái, cũng không cần đột nhiên biến mất như vậy, như vậy sẽ khiến anh ngày ngày lo lắng bất an, sợ hãi đi tìm cô khắp nơi, không phải càng gây phiền toái hơn sao!
Đợi khi tìm được cô rồi, nhất định anh sẽ hung hắng mắng một chận mới được
Hai người cứ vừa gọi điện thoại vừa tìm người, cuối cùng lại chạm nhau cùng một chỗ.
Tề Nhân Kiệt nhìn Lăng Hạo Hiên đang đứng dối diện mình, đột nhiên cười lên, sau đó vẫn giữ điện thoại di động chế giễu Lăng Hạo Hiên
“ xem ra chúng ta thật à tâm ý tương thông, có hay chăng đây chính là duyên phận trong truyền thuyết?”
Anh nói xong, quả nhiên sắc mặt của Lăng Hạo Hiên liền thay đổi, anh càng cười to hơn, tâm tình vô cùng tốt. còn nhiều truyện mới tại Doc Truyen . o r g
Lăng Hạo hiên hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, cúp điện thoại, phía tay trái là một con hẻm nhỉ, mà trong hẻm này hình như có cái quán ăn. Bây giờ đang là buổi trưa, nhiều người đi đường cũng vào nhà ăn đó dùng cơm,. Nhìn bên ngoài, quán ăn kia xem ra buôn bán cũng không tệ lắm.
Tề Nhân Kiệt thấy Lăng Hạo Hiên vẫn nhìn chằm chằm mình , tò mò đi tới, nhìn một chút, thì ra chỉ là một quán ăn vừa tầm, không khỏi buồn cười
“ Anh đói bụng? Vừa đúng tôi cũng đói, chúng ta cùng vào ăn cơm đi.”
Nói rồi đưa tay muốn nắm bả vai Lăng Hạo Hiên, lại bị Lăng Hạo Hiên tránh đi.