Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 121: Người phụ nữ kia mất tích (2)




Anh ta nhìn Văn Hinh nóng nẩy muốn tìm chỗ trú chân, nên mới ép tiền lương xuống thấp như vậy. bởi vì anh ta hiểu rõ, dù lúc này có nói với cô chỉ bao ăn bao ở mà không có lương thì e cô cũng đồng ý thôi.

Văn Hinh thấy anh ta đồng ý, lập tức cao hứng nói:

“ Được, vậy hôm nay tôi có thể bắt đầu làm việc đúng không?’

“ Dù sao bây giờ cô cũng không còn chỗ nào để đi, nên bắt đầu từ hôm nay cô bắt đầu làm việc luôn đi. Tôi tên là Cao Lâm, người ở đây đều gọi tôi là Cao đại ca, về sau cô có chuyện gì thì trực tiếp gặp tôi.”

Cao Lâm nói xong, sau đó quay lại hô to,

“ A vượng!”

“ Đến đây!” Chỉ một lát đã thấy một thanh niên khoảng 20 tuổi từ phía sau chạy tới, trên người anh ta mặc đồng phục trắng đã sớm không nhìn ra màu sắc ban đầu của nó, khắp người dính đầy dầu mỡ, nhìn qua có chút bẩn thỉu.

"Cao đại ca, có chuyện gì vậy?" người thanh niên tên A Vượng này đi tới trước mặt hào hứng hỏi Cao lâm.

.

Cao Lâm liếc anh ta một cái, sau đó chỉ vào Văn hinh nói:

“ đây là nhân viên phục vụ mới , cậu đưa cô ấy vào trong chỉ cho cô ấy biết phải làm những gì, hôm nay nhất định phải quen thuộc hết tất cả mọi thứ, biết không?”

A Vượng nhìn theo ngón tay Cao Lâm , lúc này mới để ý tới Văn Hinh. Trong giây phút nhìn thấy Văn hinh, anh ta lập tức sửng sốt, sau đó hai mắt bắt đầu sáng lên,

“ Xin chào, tôi là Trần Vượng, mọi người đều gọi tôi là A Vượng, tôi là quản lí ở chỗ này.”

Anh ta nói xong, đưa bàn tay phải còn đầy dầu mỡ ta trước Văn Hinh.

"Xin chào, tôi là Văn Hinh, sau này phải làm phiền anh rồi.”

Văn Hinh rất tự nhiên đưa tay ra bắt lấy tay anh ta, trên mặt còn treo nụ cười nhàn nhạt, tựa như căn bản không hề quan tâm tới bàn tay kia bẩn cỡ nào vậy.

Thật ra thì nói không quan tâm thì là gạt người, trong lòng của cô, ít nhiều cũng cảm thấy có chút ghê. NHưng mà cô lại hết sức rõ ràng, từ giờ trở đi, cô sẽ phải làm bạn cả ngày với những người này, mỗi ngày làm công việc mệt nhọc kia, căn bản cô không được phép ghét bỏ.

Cô đã sớm chuẩn bị tinh thần sẵn sàng.

Cao Lâm đứng sau quầy nhìn thấy, cặp mắt thông minh chợt lóe lên một tia hài lòng, anh ta biết lần này mình không có tuyển lầm người.

Bàn tay nhẵn nhụi trơn bóng khiến A vượng xúc động, anh ta nắm chặt bàn tay Văn Hinh, thủy chung không chịu buông ra, hơn nữa còn cười nịnh hót:

“ Không thành vấn đề, về sau chuyện của cô cũng là chuyện của tôi, nếu như sau này có ai dám khi dễ cô, hãy nói cho tôi, tôi nhất định giúp cô hả giận.”

"Cám ơn nhiều!" Văn hinh nở nụ cười, muốn rút tay về, cũng không ngại A Vượng vẫn nắm chạt tay của cô không muốn buông ra.

Cao Lâm thấy vậy, đột nhiên ho khan lớn một tiếng, nhắc nhở A Vượng phải chú ý giữ hình tượng của mình. A Vượng lúc này mới chợt hiểu ra, vội vàng buông lỏng tay cô, sau đó không hề toan tính gãi đầu, cười xấu hổ với cô, nói:

“ Đi, trước tôi dẫn cô đi nhận đồng phục làm việc đã.”