Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 105: Giải ước! 2




Du Thần Ích xuống tầng một, vừa vặn thấy Lam Dật Thần đang không ngừng hỏi han Lạc Tình chuyện gì đó, mà nhìn bộ dạng của Lạc Tình dường như không hứng thú mà chỉ tùy tiện đáp lại. Thấy Du Thần ích, sự thiếu kiên nhẫn trên mặt Lạc Tình lập tức biến mất, cô lập tức đứng dậy tiến về phía anh, đon đả nói:

“ Anh họ, anh với bác nói chuyện gì vậy?”

Lam Dật Thần thấy thái độ của cô hoàn toàn ở hai thái cực khác nhau ( hai mặt), bèn thở dài thật sâu, gương mặt tuấn dật tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

Du Thần Ích căn bản coi như không nghe thấy Lạc Tình hỏi gì, đi thẳng tới của chính, Lam Dật Thần thấy thế, biết anh lại muốn rời đi, vội vàng nhảy từ ghế salon xuống vội vã đi theo ra ngoài, “ Thần Ích, chờ mình với!”

“ Anh họ…” Lạc Tình đi theo sát anh , được mấy bước, nhưng mà Du Thần Ích lại không thèm để ý tới cô, cô dừng lại, mang theo bộ mặt đầy địch ý nhìn bọn họ rời đi.

“ Thần Ích, cậu vừa mới về nhà lại muốn đi đâu?”

Mấy ngày nay, Lam Dật Thần trở nên thông mình hơn, mỗi lần đều vọt lên trước Du Thần Ích chiếm dụng vị trí lái xe, tình nguyện đảm nhận nghĩa vụ làm tài xế cho Du Thần Ích, cũng không cho Du Thần ích lái xe.

Thật là chuyện tức cười, ngồi xe của hắn ( DTI), không chừng lại phải trả giá đắt bằng cả tính mạng, chỉ có kẻ ngu mới để cho hắn lái xe.

Du Thần ích không để ý tới Lam Dật Thần, anh lấy điện thoại di động ra bấm một mã số, trực tiếp nói:

“ Giúp tôi điều tra chút, người phụ nữ tên Văn Hinh đang nằm ở viện nào?”

Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Lam Dật Thần nghe vậy, đột nhiên lộ ra nụ cười đầy giảo hoạt,

“ Thật ra thì cậu để ý cô ấy, đúng không?”

Vừa rồi hắn nghe chính từ miệng Lạc Tình một chút chuyện, mới biết người phụ nữ tên Văn Hinh đó chỉ vì tiền mới tiếp cận Du Thần ích, sau này lại vì tiền mà phải làm người giúp việc nhà họ Du, sau đó hai ngày trước trong lúc làm việc không cẩn thận bị ngã từ lầu ba xuống, được đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Lúc hắn nghe nói xong chỉ hít sâu một hơi, wow, ngã từ trên cao như vậy xuống đất, không chết thì cũng tàn phế nha!

Vốn hắn cho là Du Thần Ích đối với người phụ nữ kia chỉ có hận tới thấu xương, tình nguyện không bao giờ thấy cô ấy, không ngờ tới tên này đối với cô ấy vẫn là quan tâm , chuyện này có chút thú vị nha.

“ Tớ chỉ muốn xem người phụ nữ ki rốt cuộc té thành cái dạng gì hay chết rổi ( chết cái **** ấy, )

“ Du Thần Ích lạnh lùng liếc nhìn bạn tốt, đúng lúc ấy, điện thoại trong tay anh ta vang lên, anh ta ấn phím nghe điện thoại rồi sau đó cúp nhanh, nói với Lam Dật Thần:

“ Tới bệnh viện trung ương.”

Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên Doc truyen..o.r,,g..

"OK!" Lam Dật Thần trực tiếp quay đầu xe, căn bản cũng không quan tâm bên đường có xe nào khác không, quẹo 180 độ, sau đó nghênh ngang phóng , bỏ lại một vài tiếng chửi bới tục tĩu đằng sau mình. ( phải mình gặp mình cũng chửi)

“ Văn Hinh tỷ, chúng ta tiêm thuốc thôi.”

Tiểu Lăng bưng khay đựng dụng cụ y tế đi tới phòng bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nở nụ cười ngọt ngào với Văn Hinh. Cô nàng này đoán Văn Hinh và bác sĩ Lăng nhất định có quan hệ không bình thường, nên lấy lòng cô ấy tuyệt đối là không sai đi.

“ Tôi không muốn tiêm thuốc, tôi không có bênh, tại sao ngày nào cũng bắt tôi tiêm thuốc “

Thật ra thì Văn Hinh vốn rất thích cô bé Tiểu Lăng này, nhưng mà sau khi cô bé tiêm thuốc cho cô 2 lần sau, cô thật sự là cười không nổi rồi.

Lúc này, cô đang đứng trước cửa sổ, gương mặt mang đầy phòng bị nhìn chằm chằm Tiểu Lăng, thậm chí còn chuẩn bị trốn đi.

Tiểu Lăng dường như đã đoán được Văn Hinh sẽ nói như vậy, vì vậy mới hướng về phía cô nở nụ cười thật tươi, vô cùng đáng yêu:

“ Nhưng mà bác sĩ lăng đã dặn, nhất định ngày nào cũng phải tiêm thuốc cho chị.”

Bác sĩ Lăng này cũng thật là kì quái, anh ấy bảo cô ngày nào cũng phải tiêm thuốc cho Văn Hinh tỷ, nhưng mà cũng không phải tiêm kháng sinh hay thuốc gì, mà chính là đường glu cô, căn bản là không cần thiết đối với Văn Hinh tỷ nha.

Chẳng lẽ, đúng như Văn Hinh tỷ nói, Bác sĩ Lăng là cố ý làm vậy với chị ấy? nhưng mà nhìn bác sĩ Lăng trông bộ dáng lịch sự , hẳn không phải là người như vậy đi.