Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 1: Nhục nhã trong tầng hầm! (1)




"Két!"

Cánh cổng chạm trổ đang khép chặt đột nhiên bị một sức lực mạnh mẽ kéo ra, phát ra một tiếng khổng lồ tiếng vang, đánh thức Văn Hinh đang ngủ trên ghế sa lon.

Văn Hinh bị tiếng vang cực lớn làm cho cả kinh xém chút nữa nhảy dựng lên, đang loay hoay tìm kiếm nơi phát ra âm thanh thì ánh mắt hốt hoảng bỗng nhìn thấy một người đang đi từ ngoài cửa vào, kinh hoảng trên mặt lập tức chuyển thành sự vui mừng, "Anh đã về rồi!"

Cô đi chân trần, mừng rỡ chạy tới bên cạnh người kia, trong nụ cười vui sướng lại có mấy phần thoải mái, mấy phần thẹn thùng, còn có mấy phần chần chờ.

Cô đi tới bên cạnh hắn, nhưng mùi rượu nồng nặc lập tức bao trùm lên khứu giác của cô, làm cô khẽ nhíu mày, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không giảm bớt, "Sao lại uống nhiều rượu như vậy, uống rượu có hại cho sức khỏe, sau này nên uống ít một chút!"

Cô như một người vợ càu nhàu bên tai hắn, nhưng không nghĩ rằng, đáp lại sự quan tâm của mình lại là một ánh mắt giễu cợt.

Du Thần Ích lạnh lùng liếc Văn Hinh một cái, không nói một câu, sau đó xoay người đi tới cầu thang, không thèm quan tâm đến cô.

Văn Hinh ngẩn người, sắc mặt hơi tái đi, rất muốn xoay người rời đi, nhưng nghĩ đến phần khế ước kia, cô lại âm thầm cắn răng, đi sát phía sau hắn.

"Du Thần Ích. . . . . .". Đợi một tháng, cuối cùng cũng đợi được cho tới khi hắn trở lại, tối hôm nay, dù thế nào cô cũng phải hoàn thành phần khế ước kia.

Cô kêu hắn hai tiếng, nhưng người phía trước lại làm như không nghe thấy, vẫn lung la lung lay đi về phía trước, bước chân nghiêng ngả, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, cô có chút lo lắng, muốn đưa tay đỡ hắn, lại bị hắn xua tay như đuổi một con ruồi, "Cút ngay!"

Xém chút nữa thì Văn Hinh ngã xuống. Cô nhìn bóng lưng của hắn, thon dài, cao lớn, nổi bật bất phàm, nếu chỉ nhìn bóng lưng, thì có một loại lực hút trí mạng, khiến người ta không nhịn được mà muốn thấy diện mạo chân thật của hắn.

Hơn nữa, dung mạo của hắn cũng không làm người ta thất vọng, khuôn mặt như được điêu khắc mà thành, lông mày khí phách, mắt sáng sắc bén, mũi cao, môi mỏng hấp dẫn mà trơn bóng làm cho người ta muốn dâng mình lên, mời hắn cùng triền miên.

Hắn như một kiệt tác xuất sắc nhất của trời cao, cả người tản ra khí chất tôn quý bất phàm, không nhìn ra một tỳ vết nào trên thân hắn, hắn giống người cõi tiên.

Vì xuất sắc như thế, cho nên, đi tới đâu cũng là tiêu điểm cho mọi người chú ý, hắn tựa như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, luôn phát ra ánh sáng lóng lánh chói mắt, thậm chí, hào quang này còn làm lu mờ tất cả mọi ánh sáng khác.

Hắn chính là tổng giám đốc tập đoàn Over¬lord, con trai độc nhất của gia tộc Du thị, Du Thần Ích.

Nghe đồn, hắn là một trong những người đàn ông độc thân hoàng kim được hoan nghênh nhất toàn cầu; Nghe đồn, phụ nữ bên cạnh hắn vô số, nhưng cũng không lưu tình; nghe nói, hắn vẫn nhớ mãi không quên người vợ kết hôn chưa tới nửa tháng không may mắn bỏ mình, còn tính toán cả đời không lấy ai khác nữa; nghe nói. . . . . .

Từng cái tin đồn một, từng cái đều là chủ đề để mọi người nói chuyện say sưa khi trà dư tửu hậu.

Những điều này, cô đều đã nghe qua, nhưng, có quan hệ gì tới cô đâu!

Giữa cô và hắn, chỉ là một tờ giấy khế ước quan hệ, chờ sau khi khế ước kết thúc, họ liền trở thành hai người xa lạ.

Nghĩ đến đó, cô vừa nhìn Du Thần Ích trên cầu thang, vừa đi nhanh tới, "Em đỡ anh về phòng"

Cô ôm cánh tay hắn, ổn định thân thể không ngừng lay động của hắn.

Du Thần Ích ngừng lại, nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, trong mắt thể hiện tất cả căm hận cùng chán ghét, "Cô muốn tìm đàn ông phải không, nhà tôi còn nhiều người giúp việc mà, tôi không rãnh để đùa giỡn với cô!"

Lời nói nhục nhã cũng không khiến Văn Hinh e sợ, cô yên lặng nhìn hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, sáng rỡ mê người, đoạt hồn người. "Người em muốn tìm là anh! Anh đừng quên, em được sự cho phép của mẹ anh mới tiến vào cửa Du gia!"

Du Thần Ích nhìn thần thái tự tin trên mặt cô, không khỏi hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn bỗng trầm xuống, sự tức giận thể hiện trong đôi mắt hắn, "Cô muốn làm gì? Ai cho cô tiến vào, cô tìm người nào, cũng đừng đến làm phiền tôi!". Nói xong, hắn lại thoát khỏi bàn tay của Văn Hinh, tiếp tục đi lên lầu.