Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 18




Phó Thịnh đi hai bước bỗng nhiên dừng lại, anh xoay người nhìn thấy Tô Ảnh đang cúi đầu mà đi vì thế đâm ngay vào ngực anh.

Nếu là người khác đã sớm bị anh một chân đá văng, nhưng khi Tô Ảnh đâm phải, anh giơ tay đỡ lấy vòng eo cô: “Đi đường không nhìn đường hả?”

Tô Ảnh khiếp sợ, nhanh chóng lùi ra sau hai bước, cúi đầu không ngừng xin lỗi: “Xin, xin lỗi, Phó tổng! Tôi nhất định sẽ nhìn đường!”

Phó Thịnh cứng họng nhìn Tô Ảnh, anh vươn tay sửa sang lại sợi tóc mái cho cô, thấy cô không ngừng trốn tránh mình, anh không nhịn được hỏi: “Hôm nay cô đảm đương bạn gái của tôi, cô xác định muốn vẫn luôn tránh né như vậy sao?”

Tô Ảnh khó hiểu nhìn Phó Thịnh, rõ ràng là trợ lý Mộc Minh nói anh ta chán ghét đàn bà tới gần, sao bây giờ anh ta lại nói như vậy?

Nhưng những lời này Tô Ảnh không dám hỏi, chỉ có thể trả lời: “Vâng! Phó tổng! A không, không phải, tôi sẽ... Tôi sẽ làm bạn gái đủ tư cách!”

Phó Thịnh cong cánh tay, ý bảo Tô Ảnh tới gần.

Tô Ảnh cắn môi bất an nhìn thoáng qua Mộc Minh đứng ở một bên, Mộc Minh nhẹ nhàng gật đầu, lúc này Tô Ảnh mới thật cẩn thận khoác lên khuỷu tay Phó Thịnh.

Phó Thịnh nhìn cô, ánh mắt thâm thúy vài phần.

Đồ ngốc này cũng thật cẩn thận.

Lên xe, Tô Ảnh chủ động cùng kéo dài khoảng cách với Phó Thịnh, cô ngồi ở vị trí đối diện, cật lực làm giảm sự tồn tại của mình.

Phó Thịnh chủ động dặn dò Tô Ảnh: “Hôm nay là tiệc tối từ thiện, 5 giờ bắt đầu buổi đấu giá, đến lúc đó tiền đấu giá đều dành để quyên tặng cho các binh lính cũ bị thương đã xuất ngũ. Cho nên lần này người chủ trì và người tham gia bán đấu giá đều là người lớn lên ở đại viện. Cô cũng không cần câu nệ, không phải người ngoài.”

“Vâng, Phó tổng.” Tô Ảnh ngồi thẳng tắp, bộ dáng quy củ làm Phó Thịnh thấy mà không thoải mái.

Đàn bà trên toàn thế giới đều như ong bướm, hận không thể nhào vào người anh, dính không muốn thả nhưng vì sao cô gái này cứ tránh anh như ôn dịch, sợ tránh không kịp vậy?

Rốt cuộc cô ta có phải đàn bà hay không vậy?

Không phải trong lòng còn đang nhớ thương tên cặn bã tối hôm qua bắt nạt cô ta đấy chứ?

Tưởng tượng đến chuyện tối hôm qua Tô Ảnh ở cửa hàng tiện lợi bị người khác bắt nạt thành như vậy, trong lòng Phó Thịnh cảm thấy không thoải mái.

Người của anh, khi nào đến phiên miêu chó bắt nạt vậy?

Phó Thịnh lập tức dời tầm mắt, lười nói tiếp.

Tô Ảnh thấy Phó Thịnh không hé răng, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Má ơi, làm trợ lý thật không dễ dàng!

Thân cận quá không được, quá xa cũng không được.

Quả nhiên tiền này không dễ kiếm!

Một lúc lâu sau, ô tô dừng ở trước mặt khách sạn năm sao.

Toàn bộ khách sạn đều bị bao xuống hết, từ xa đã có thể nhìn đến một mảnh y hương tấn ảnh, không ít phụ nữ váy vóc linh lung xuất hiện bên người đám đàn ông áo mũ chỉnh tề.

Tô Ảnh còn chưa xuống xe đã ngửi được mùi tiền.

Đây là thịnh yến giới đại gia đó nha!

Có người tới nhận xe, Tô Ảnh được Phó Thịnh nâng đỡ từ từ xuống xe, nhớ tới lời Phó Thịnh đã nói, cô nhanh chóng học người chủ động vãn cánh tay Phó Thịnh.

Phó Thịnh tỏ vẻ vừa lòng, rất tốt, cuối cùng cũng nhận biết chức trách của mình rồi.

“Hello, tiểu mỹ nhân, chúng ta lại gặp mặt!” Một âm thanh hơi mang theo sự ngả ngớn từ phía sau vang lên, Tô Ảnh nhẹ nhàng xoay người, cô nhìn thấy người đàn ông đội mũ lưỡi trai tối hôm qua đang cười tủm tỉm nhìn cô.