Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 147




Nói xong, Lâm quản gia còn nói thêm: “À, đúng rồi. Đại thiếu gia còn nói, không cần báo lại chi phí tiêu dùng trong lần xin này, số tiền còn dư cũng không cần trả lại.”

Tô Ảnh nhìn bóng dáng Lâm quản gia càng thêm mê mang.

Phó tổng, thói ở sạch của ngài đâu rồi?

Vậy tôi đây không cần bị sa thải nữa hả?

Tô Ảnh nghĩ đến đây, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Lần này Phó Thịnh đi vắng có lẽ vẫn là vì chuyện của Phó nhị tiên sinh.

Trước kia Tô Ảnh thật sự không nghĩ tới, Phó nhị tiên sinh có ý nghĩa quan trọng đối với Phó Thịnh như vậy.

Cũng khó trách ngày hôm qua anh ta sẽ bạo nộ, cũng sẽ thất thố ôm mình.

Tưởng tượng đến cái ôm ngày hôm qua, gương mặt Tô Ảnh bỗng nhiên đỏ lên.

Tối hôm qua ôm lấy Phó Thịnh, xúc cảm cơ bắp và đường cong trên người anh ta thật đúng là…… Ưu tú quá mà!

Đặc biệt là bộ dáng anh ta bá đạo ôm mình ngủ, quả thực là mê người muốn chết!

Tưởng tượng đến hình ảnh Phó Thịnh ôm mình ngủ, Tô Ảnh cảm thấy khuôn mặt hồng như muốn luộc chín.

Đời này mình chưa từng ngủ gần gũi với người đàn ông nào như vậy.

Hình như mình không bài xích Phó Thịnh ôm chút nào.

Trời ạ, mình đang suy nghĩ cái gì vậy!

Đêm qua anh ta khổ sở như vậy nên mới có thể ôm mình để tìm kiếm an ủi, sao mình sao lại có thể miên man suy nghĩ cơ chứ!

Tô Ảnh, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, đây chỉ là hiểu lầm!

Mày chỉ là cô trợ lý nho nhỏ, mày có tài đức gì để tơ tưởng đến ông chủ cơ chứ!

Ngừng, ngừng, không cẩn nghĩ, không nghĩ nữa, coi như chuyện xảy ra tối hôm qua chỉ là một giấc mộng!

Tô Ảnh chạy về phòng, dùng nước lạnh rửa mặt, lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh lại.

Lúc này, điện thoại vang lên.

Tô Ảnh cầm lấy điện thoại,vừa thấy dãy số, cô nhanh chóng gạt nghe: “Mẹ? Sớm như vậy tìm con có phải trong nhà có chuyện gì hay không?”

Trong điện thoại truyền đến thanh âm mờ mịt của Tô Như Quân: “Tiểu Ảnh à, vừa nãy mẹ đi chợ sáng mua đồ ăn hình như nhìn đến một nhà chú Vương.”

Tô Ảnh lãnh đạm nói: “Mẹ, nhà của chúng ta đã hoàn toàn không có quan hệ gì với nhà bọn họ nữa!”

“Mẹ biết, mẹ là nói người một nhà, bọn họ hình như ăn xin ở phía dưới cầu vượt. Mẹ đứng xa xa nhìn, giống như bị người ai đánh gãy cánh tay cùng cẳng chân, còn bị một đám người xô xô đẩy đẩy, không biết đang mắng cái gì.” Tô Như Quân lập tức giải thích.

Tô Ảnh sửng sốt, không tự giác nắm chặt điện thoại: “Mẹ, mẹ xác định không nhìn lầm chứ?”

Tô Như Quân nghĩ nghĩ, khẳng định trả lời: “Mẹ quen biết bọn họ mười mấy năm không có khả năng nhận sai. Nhà bọn họ chỉ phá sản, sao lại lưu lạc đến nước này?”

Tô Ảnh cũng không biết.

Trong đầu cô đột nhiên hiện lên một câu Phó Thịnh từng nói.

Ngày đó vừa lúc cô xuất viện, Phó Thịnh từng lơ đãng nói qua: “Tên hỗn đản kia khinh nhục cô, tôi sẽ trả lại gấp trăm lần ngàn lần. Dám bắt nạt người của tôi, quả nhiên là chán sống!”

Tô Ảnh há miệng thở dốc, lời đến bên miệng lại không nói ra được.

Chẳng lẽ thật là Phó Thịnh làm?

Anh ta báo thù cho mình nên đánh gãy tay chân nhà bọn họ?

Thật ra Tô Ảnh chỉ đoán đúng phân nửa.

Một nhà ba người này bị Mộc Minh bắt lấy trực tiếp ném vào quán rượu ở trong hẻm làm người bồi rượu, Vương Nhạc Đông cùng ba của hắn ta trở thành đối tượng đầu bảng, bị lăng nhục đủ điều, sau đó mới bị đánh gãy tay chân, ném ra đường làm cho bọn họ đi ăn xin như ăn mày.

Mà tiền ăn xin còn bị cướp đi, chỉ để lại cho bọn họ mấy chiếc màn thầu cứng ăn lấp bụng, không đói chết mà thôi.

Mà trừng phạt như vậy mới chỉ là bắt đầu.

Tra tấn càng thống khổ càng đáng sợ còn ở phía sau.

Phó Thịnh làm những việc này cũng không nói cho Tô Ảnh.

Ở trong mắ tanh, Tô Ảnh đã là người của anh.

Dám động người của anh, vậy làm tốt chuẩn bị sống không bằng chết đi!