Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 118




Thấy Tô Ảnh vẻ mặt mâu thuẫn, Mẫn Chỉ nhất thời cười vỗ nhẹ vào tay cô: "Cô cũng không cần phải lo lắng, trước kia như thế nào thì bây giờ vẫn vậy là được rồi. Cô ấy cứu cô không phải để cô trả ơn hay gì cả. Nếu như không muốn cô nói lời cảm ơn, thì chắc là muốn cô thôi việc đấy.”

Vẻ mặt Tô Ảnh càng thêm rối rắm.

Cô hiện tại không thể thôi việc được!

Hiện tại cô đang cần tiền!

Mẹ cô điều dưỡng cần tiền, cuộc sống tương lai cũng cần tiền.

Nếu như cô mất việc, phải lấy gì để trang trải viện phí cho mẹ cô?

Mẫn Chỉ cười đến nỗi đôi mắt cong cong: "Được rồi, không đùa cô nữa, cùng lắm thì sau này gặp lại cô ấy cô đến chào hỏi cảm ơn là được mà.”

Tô Ảnh gật đầu: "Tạm thời chỉ có thể làm như vậy."

Mẫn Chỉ thấy Tô Ảnh để chuyện này trong lòng, đổi đề tai: “Diệp Tự quay về, cô có biết không?"

Tô Ảnh lắc đầu: "Diệp đại thiếu gia? Tôi chưa gặp."

Ánh mắt Mẫn Chỉ xa xăm hướng về phía cửa sổ: "Hôm qua, Diệp Tự, Yến Hành cùng Phó Thịnh, ba người bọn anh đã gặp nhau, nơi họ xuất hiện luôn là nơi náo nhiệt nhất.”

Tô Ảnh nhìn Mẫn Chỉ, nhớ tới lời Phó Thịnh, có hơi tức giận hỏi cô: "Mẫn Chỉ, có phải cô thật sự rất thích Sầm thiếu gia?"

Mẫn Chỉ nghe vậy, khẽ nghiêng mặt, lông mi run run theo bản năng hỏi lại: "Sao vậy?"

"Nhưng Sầm thiếu, dường như cho tới bây giờ cũng không...” Tô Ảnh không biết nên khuyên nhủ thê nào, chuyện này thực ra cô cũng không có nhiều kinh nghiệm!

"Cô muốn nói Sầm Yến Hành cho tới bây giờ cũng chưa từng thích tôi, có phải không?” Mẫn Chỉ cười khổ một tiếng, nói: "Tôi biết. Nhưng, thích anh ấy, là chuyện của tôi. Anh ấy không thích tôi, đó là chuyện của anh ấy."

"Cô không cảm thấy như vậy rất khổ sở sao?” Tô Ảnh không nhịn được mở miệng: "Bên cạnh anh ta không bao giờ thiếu phụ nữ."

"Đúng là rất khổ sở.” Mẫn Chỉ khẽ gật đầu, cười khổ: "Nhưng Tô Ảnh, cô biết không? Mười năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy Sầm Yến Hành, trái tim của tôi đã bị đánh mất. Tôi biết rõ anh ấy không thích tôi, tôi biết rõ, đợi chờ không có bất kỳ kết quả nào, nhưng tôi vẫn không thôi ảo tưởng rằng anh ấy sẽ quay đầu nhìn tôi. Có phải tôi rất ngu ngốc không? Quá ngu ngốc? Quá ngây thơ?”

Tô Ảnh không biết mình nên gật đầu hay lắc đầu.

Nhìn Mẫn Chỉ như vậy, cô không nhẫn tâm.

"Có phải Phó Thịnh bảo cô khuyên tôi?” Thông minh như Mẫn Chỉ, thoáng cái đã nghĩ ra vấn đề mấu chốt: "Là Yến Hành... muốn thông qua cô để nói lời từ chối sao?"

Tô Ảnh vội vàng khoát tay: "Không không không, không phải. Chỉ là cảm nhận của tôi, thật xin lỗi, Mẫn Chỉ, tôi không nên hỏi chuyện riêng của cô."

"Không sao. Tôi đem cô là bạn bè mà.” Mẫn Chỉ nở nụ cười, ánh mắt chăm chú nhìn Tô Ảnh nói: "Bạn bè thì tôi có nhiều, nhưng tri kỉ thì không được mấy người. Lần đầu gặp cô, tôi đã thấy hợp, sự thật chứng minh cảm giác của tôi đã đúng. Cô mạnh mẽ hơn tôi nhiều, kiên cường, độc lập, nhiệt tình, thiện lương, là những điều mà tôi hâm mộ ở cô.”

Tô Ảnh lần đầu tiên được khen ngơi, khuôn mặt nhất thời nóng ran: "Tôi đâu có tốt đến vậy.”

"Có mà.” Mẫn Chỉ cười nhìn cô: "Cho nên ở bên cạnh cô, khiến tôi rất vui vẻ.”

Tô Ảnh lập tức nắm lấy tay Mẫn Chỉ: "Tôi cũng vậy."

Hai cô gái nhìn nhau cười một tiếng.

Nói chuyện thêm một lúc, Mẫn Chỉ đứng dậy chào ra về.