Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 114




"Chuyện này không phải việc của cô." Phó Thịnh lúc này đã thu lại tâm tình, thản nhiên trả lời.

Tô Ảnh trầm mặc trong chốc lát, khẽ nói: "Tôi biết rồi."

"Ngu Đình Huyên, không làm loại chuyện này.” Phó Thịnh lại múc một thìa cháo cho cô, cũng không giải thích gì thêm.

Tô Ảnh ăn hết cháo, nằm xuống, hỗn loạn đi vào giấc ngủ một lần nữa.

Ngủ ba ngày liên tiếp, tinh thần Tô Ảnh mới cảm thấy tốt lên một chút.

Mộc Minh làm thủ tục xuất viện cho Tô Ảnh, tìm hai người phụ nữ trung niên chăm sóc cho cô trên đường trở về thành phố G.

Trước khi đi, Tô Ảnh nhờ Mộc Minh mua hộ mình chút quà mang về nhà.

Mộc Minh vui vẻ đồng ý.

Trở lại thành phố G, Tô Ảnh ở biệt viện Thịnh gia dưỡng thương.

Lâm quản gia vốn muốn để một người đặc biệt chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho Phó Thịnh, lại bị Phó Thịnh từ chối, đợi cô hồi phục thì sẽ lại giao việc này cho cô.

Lâm quản gia hiểu biết đồng ý, còn tìm hai người thân cận chiếu cô Tô Ảnh trong thời gian cô hồi phục.

Thời gian trôi qua rất nhanh, từ lúc cô dưỡng thương đã được một tuần.

Vết thương trên người Tô Ảnh sau khi dùng thuốc mỡ đặc chế của Phó gia đã bắt đầu kết vảy, dần dần khôi phục.

Hôm nay, Tô Ảnh vừa bôi thuốc xong, liền nghe thấy có tiếng người nói bên ngoài: “Trợ lý Tô, Mẫn nhị tiểu thư đến thăm cô.”

Tô Ảnh vừa nghe vậy liền lập tức ngồi dậy: "Tôi sẽ xuống ngay."

Nói dứt lời, Tô Ảnh vội vàng thay một bộ đồ ở nhà bằng bông màu trắng chạy nhanh xuống dưới.

Vừa đến phòng khách ở tầng một, cô đã thấy Mẫn Chỉ đang cầm kéo sửa lại một gốc cây cảnh.

"Mẫn Chỉ.” Tô Ảnh vui vẻ gọi một tiếng, những ngày qua cô đều nằm nhà cả ngày, thật sự sắp phát bệnh rồi!

Cho nên có người đến thăm cô, Tô Ảnh cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Mẫn Chỉ nghe thấy tiếng Tô Ảnh, cắt nốt chiếc lá úa cuối cùng, bỏ kéo xuống ngẩng đàu nhìn cô, ưu nhã cười: "Xem ra thân thể cô khá lên nhiều rồi."

Tô Ảnh vội tới chỗ Mẫn Chỉ, kéo cô ngồi xuống: "Sao cô lại tới đây?"

"Tôi vừa mới biết cô bị thương, cho nên ghé thăm cô một chút.” Mẫn Chỉ cầm tay Tô Ảnh nhìn một chút, thở dài nói "Nhìn cô vui vẻ, tôi cũng yên lòng, được rồi, nói cho tôi biết, sao lại bị thương?"

Tô Ảnh phức tạp nhìn Mẫn Chỉ, không biết nên trả lời như thế nào.

Mẫn Chỉ thấy Tô Ảnh muốn nói lại thôi, lập tức hiểu: "Nếu như không tiện nói thì tôi sẽ không hỏi nữa."

"Cũng không phải là không tiện, chỉ là nói ra thì rất dài dòng.” Tô Ảnh lắc đầu, nói: "Chuyện là thế này, lúc tôi còn nhỏ, đã từng được đính ước một người…”

Tô Ảnh kể chuyện của bản thân với Vương Nhạc Đông, nói hết đầu đuôi cho Mẫn Chỉ, bảo gồm cả việc nửa tháng trước Vương Nhạc Đông bỏ đi lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa của mình, lộ ra bộ mặt hèn hạ tàn bạo chân thực của hắn ta.

Nghe Tô Ảnh nói xong, Mẫn Chỉ vẻ mặt kinh hãi, lôi kéo tay Tô Ảnh, hơi kích động nói: "May mà cô không có việc gì, nếu không..."

Tô Ảnh cũng cảm thấy đáng sợ, thấp giọng nói: "Khi đó, tôi thật sự quyết tâm chết, nếu như không phải còn mẹ, lúc ấy tôi đã nhảy xuống. Nhưng khi đứng ở bên cửa sổ, nghĩ tới mẹ, lại nghĩ tới cảnh người đầu xanh tiến người tóc bạc, mẹ chỉ còn một mình tôi, tôi là tất cả hy vọng của bà. Nếu tôi nhảy xuống, vậy thì sau này mẹ tôi biết phải làm sao.”