Tổng Giám Đốc Không Thể Xa Tôi Sao

Chương 38: 38: Anh Không Đến Em Cũng Không Tìm





Tĩnh Thanh cùng Gia Bảo đi ra đầu hẻm.

Các căn nhà xung quanh luôn trong tình trạng cửa đóng then cài ngay cả khi có người ở nhà.

Không gian yên tĩnh đến mức nghe thấy tiếng gió bay qua, tiếng kèn xe tải chạy ngoài quốc lộ cách đó khá xa.
Gia Bảo nhìn người đối diện chất vấn.

- “Anh không đến em cũng không tìm?”
“Không, em sợ làm phiền anh cho nên...!Thật ra vào công ty rồi mới biết, chỉ có một bộ phận thôi mà đã có cả núi việc để làm.

Anh quản lý công ty lớn như vậy thì sẽ bận đến mức nào.

Chắc anh rất mệt nhỉ?”
Gia Bảo bước chậm lại nhìn Tuấn Minh.

- “Giờ mới biết em cũng quan tâm anh hả?”
Tuấn Minh ngay lập tức liếc xéo người kế bên.

- “Anh nói móc em đó à, coi chừng chết với em đấy.” - Nói xong anh liền quay mặt đi, một bước 6 tấc cứ thế đi đến phía trước.
Tận dụng lợi thế đôi chân một mét mốt của mình, Gia Bảo nhanh chóng đuổi kịp.

Anh choàng cổ Tuấn Minh vừa đi vừa cù lét Tuấn Minh.
“Aiz… được rồi, bỏ em ra đi.” - Tuấn Minh bị kẹp cổ khó chịu vùng vẫy.
Gia Bảo càng ôm chặt hơn.

Cả hai đứng nép sau cây bàng.

Bất ngờ anh đặt một nụ hôn lên môi Tuấn Minh.

Đối phương cũng rất phối hợp nhưng rất nhanh liền rời ra.
“Anh… về đi.


Tạm biệt.” - Tuấn Minh ngập ngừng, trong ánh mắt hiện lên một nét lưu luyến.
Gia Bảo nhìn đồng hồ, anh mỉm cười kéo đối phương vào luôn trong xe.

- “Đi thôi.”
“Giờ tối rồi anh không về mà còn kéo em đi đâu vậy?”
Trong tích tắc cả hai đều đã lên xe, Gia Bảo cho xe chạy đi rồi mới quay sang Tuấn Minh mỉm cười.

- “Đi mua chén đũa, anh làm bể hết thế kia thì em lấy gì ăn đây?”
“Thôi, không cần đâu.

Có mấy cái chén mà, tháng trước em mới mua rồi.”
“Giờ em đã lên xe rồi, không còn lựa chọn nữa đâu.

Ngoan ngồi yên nào.”
Nghe vậy, Tuấn Minh liền cho ngay một đấm vào eo ‘tên tài xế’ này.

Gia Bảo mặc dù đau nhưng lại cười như được mùa, chọc tức người khác là thú vui của anh.
Cả hai chạy xe dạo đúng một vòng quận 1, ban đầu chỉ định đi siêu thị mua chén đũa nhưng dự định thì luôn khác xa thực tế.

Tuấn Minh thấy nhiều chổ hay hay, vui vui liền dừng xe, ghé vào tham quan.
Đi đến hội chợ khám phá, đảo hết một vòng được ba bốn túi đồ mang về.

Xe chạy qua con phố bán toàn đồ ăn.
Vận động nhiều, tốn nhiều calo.

Cả hai tìm một quán ăn để nạp lại năng lượng.

Ngồi một hồi mà Gia Bảo, Tuấn Minh đã “xử” hết hai tô cháo lòng, bánh quẩy, hai tô hủ tiếu, bánh mì Thổ Nhĩ Kỳ cùng hai ly nước mía mát ngọt.
Tiếng nhạc xập xình, xập xình, một nhóm gần 70 cụ già mặc đồng phục võ cổ truyền Việt Nam, tay cầm quạt tre đang biểu diễn một bài quyền.

Có máy quay, đạo cụ, những người dân xung quanh hiếu kỳ đứng thành vòng tròn xem.
“Công viên có sự kiện gì mà trông vui thế?”
Chỉ một câu nói bâng quơ, tò mò của Tuấn Minh, Gia Bảo liền để xe một bên, xuống đi bộ từ cổng trước đến cổng sau công viên Tao Đàn.

Ở đó chơi đến 9 giờ tối mới về.
Trời tối, đèn đường đã lên.

Người dân trong khu của Tuấn Minh sống đã tắt đèn đi ngủ.

Xung quanh là màn đêm yên tĩnh, hai ánh đèn của chiếc xe chiếu thẳng từ đầu hẻm đến cuối hẻm.
Thấy Gia Bảo ngáp liên tục, hôm nay đi cũng mệt rồi.

Tuấn Minh với lấy đống đồ mà Gia Bảo đang cầm để xuống trước cửa nhà.

- “Mai đi làm sớm.

Anh mau về sớm nghỉ ngơi chút đi.”
“Không muốn về, đêm nay anh ngủ ở đây luôn cho tiện, ha?”
Tuấn Minh lắc đầu, không nói không rằng kéo tay Gia Bảo đi thẳng ra đầu ngõ.

- “Nhận tiền của anh mà suốt ngày ở không cũng ngại.

Tối mai em sắp xếp ghé nhà anh mát xa, giờ thì về được rồi.”
Đôi mắt Gia Bảo long lanh nhìn Tuấn Minh, anh ôm, cúi mặt vào hõm vai đối phương hít một hơi sâu.

Gia Bảo nhanh chóng buông ra, không chào tạm biệt mà liền lên xe ngồi, lái đi một mạch.
***

Sáng hôm sau, từ cổng công ty bước vào, Thái Hưng cầm cuốn sổ ghi chú vừa đi vừa nói lịch trình cho Gia Bảo.
“Hôm nay anh có nhiều việc phải làm đấy.

Vào 8 giờ 30 có cuộc họp với các trưởng phòng trong công ty.

11 giờ có hẹn với luật sư Dương tại quán cà phê đối diện công ty chúng ta.

3 giờ chiều, ông chủ Lâm có mời anh đến dự sinh nhật con gái ông ấy nhưng sáng nay tôi nhận được mail đổi lịch họp, cũng 3 giờ chiều anh sẽ họp trực tuyến với đại diện công ty STEFANIE chuyên cung thiết bị linh kiện ô tô ở bên Đức.”
Gia Bảo đột nhiên đứng lại nhìn Thái Hưng.
“Anh không cần lo, cuộc họp dù sao vẫn quan trọng hơn.

Tôi đã tìm người mang quà chúc mừng sang đó rồi.

Sau này có dịp mời ông Lâm đi ăn một bữa, sẽ không sao đâu.”
Gia Bảo gật đầu hài lòng, anh tiếp tục đi lên văn phòng.

Anh ngồi cạnh cửa sổ có tầm nhìn hướng ra sông Sài Gòn, trên tay cầm ly cà phê đen nóng từ từ thưởng thức.
Trái ngược với cái sự tổng giám đốc” này thì Thái Hưng liên tục nhận ba bốn cuộc gọi, mỗi cuộc từ mười lăm đến ba mươi phút.

Vừa vào ngồi được một chút thì phải đi ra ngoài nghe máy.
***
Từ khi có Thái Hưng về bên cạnh làm trợ lý công việc của Gia Bảo liền trở nên thuận lợi.

Lịch trình trong ngày của anh là do Thái Hưng sắp xếp.
Thái Hưng sẽ ngồi đọc, phân loại rõ ràng các đơn từ quan trọng cần ký duyệt của các phòng ban gửi về.

Hôm sau sẽ đưa cho Gia Bảo.

Anh ta chỉ cần xem và ký tên.
Hai người không chỉ thường xuyên cùng ăn, cùng tâm sự, đặc biệt Thái Hưng còn là người “đỡ đạn”, uống giúp Gia Bảo trước mấy ông chú đối tác.

Mối quan hệ này có thể coi là bằng hữu.
“Này Thái Hưng tôi nói cậu cũng nên có bạn gái đi chứ, làm việc như thế này không thấy chán sao?”
Thái Hưng đang sắp xếp lại hồ sơ, nghe câu nói này liền ngạc nhiên quay qua nhìn Gia Bảo.

- “Ai mà thèm yêu người như bận rộn như tôi chứ.”
“Tôi sẽ tìm người giới thiệu cho cậu một vài cô, họ toàn là con gái tiểu thư gia đình khá giả, được du học nước ngoài, tướng mạo thì đẹp khỏi phải chê.

Cậu ưng ai thì tôi mai mối cho cậu.”
“Không được đâu, nếu người ta thật sự tốt như vậy thì có đến phiên tôi không chứ?”

“Sao lại không, bây giờ cậu vừa đẹp trai lại vừa có tiền, công việc ổn định cô nào mà không mê.”
“Được vậy thì tốt quá.

Anh cũng biết mà, công ty có nhiều việc nhiều chuyện cần giải quyết.

Nếu có người yêu tôi sợ lại bị phân tán tư tưởng.

Công việc thì không xong, chuyện yêu đương cũng không thành.

Lúc đó không phải thất bại cả hai sao? Với lại tôi cũng không có nhiều thời gian để chăm sóc cho người ta, để họ bị thiệt thòi thì cũng không nên mà.”
“Chú Thiên quả đúng chọn người không sai.

Tận tâm vì công ty là điều tốt nhưng tôi nói nhé…”
“Vâng, tôi biết rồi.

Sẽ sớm tìm thôi, anh đừng lo nữa.”
“Nhớ đấy, tìm rồi người đầu tiên phải nói là tôi có biết không?”
“Vâng, anh yên tâm.”
Gia Bảo vỗ vai Thái Hưng, anh mỉm cười bước đến cửa sổ thưởng thức nốt ly cà phê.
***
“Trái tim tôi bấy lâu băng giá
Vậy mà sao bỗng chốc lại tan ra
Tại em đó em thật kiêu sa
Lửa tim em rực hồng thắm đượm
Hỏi như thế băng tôi sao chịu được
Biết làm chi đành bỗng vội tan
Ôi lạnh lùng, mạnh mẽ, hiên ngang,
Chạy đâu mất, bỏ lại tôi mềm yếu.
Anh sẽ mở phiên tòa xét xử
Xét vì tội: Em cướp trái tim anh”
(Sưu tầm).