Tổng Giám Đốc Không Thể Xa Tôi Sao

Chương 13: 13: Chúng Ta Không Phải Bạn Bè Sao





Tiếng nhạc xập xình, những cô gái ăn mặc nóng bỏng đứng trên sân khấu nhảy múa, phô ra những đường cong mê hoặc người.

Làn da trắng mịn, mềm mại lại được ánh đèn chiếu vào trông càng trơn mướt, quyến rũ.

Các loại rượu được nhập khẩu từ nước ngoài đã ủ nhiều năm, hương vị xứng đáng với trăm triệu bỏ ra.Gia Bảo rất thường xuyên lui đến những nơi này khi có chuyện buồn.

Anh uống cho đến thật say không còn biết gì nữa mới thôi.

Khi cô đơn thì kiếm một em thật đẹp qua đêm, từ khi anh dọn ra ở riêng đã không biết bao nhiêu đêm như thế rồi.Không hiểu sao mỗi khi trời chuyển tối, Gia Bảo nằm trong phòng cảm thấy rất sợ.

Một nỗi sợ trong vô thức không sao lý giải được.

Những lúc như vậy anh thấy cô đơn, bắt đầu suy nghĩ rất nhiều...!lúc nào cũng chỉ có một mình, không ai hiểu cũng chẳng ai quan tâm anh.

Anh cần một người bạn đúng nghĩa.Những cô gái cùng nằm trên giường mỗi đêm chỉ để thỏa lấp đi sự trống trãi trong anh.

Không ai thật muốn nghiêm túc nói chuyện với anh, thứ họ cần là tiền.


Quốc Thiên phải vất vả đi theo khuyên ngăn nhưng tính Gia Bảo một khi đã muốn làm gì thì chẳng ai mà cản được.Có phải ai cũng như vậy, cho họ tiền rồi làm gì cũng được?***Hôm nay, sau khi tan làm, đang nữa đường đi đến tiệm mát xa thì Gia Bảo kêu Quốc Thiên quay đầu đi đến quán bar lúc trước.

Đã lâu không bước vào nên vài phút đầu anh không thích ứng được với tiếng nhạc chát tai, ồn ào.Xung quanh nhiều người đang nhảy múa loạn xạ, ánh đèn nhấp nháy chiếu thẳng vào mắt làm anh bắt đầu chóng mặt.

Gia Bảo thấy khó hiểu.Lúc trước nơi này đã từng làm mình rất vui, rất phấn khích, không còn bận tâm suy nghĩ gì nữa mà.Anh đến quầy rượu, nhân viên quầy bar kiêm luôn chủ quán nơi đây vui vẻ làm ngay cho anh một ly rượu mạnh."Lâu rồi không thấy anh tới đây, dạo này bận lắm sao?"Gia Bảo nhìn người đối phương, đôi mắt mơ hồ nhìn xa xăm khi nghe câu nói ấy.

Anh cầm cái ly anh ta đưa cho, uống hết rồi quay đầu đi ra.

Quốc Thiên ở bên ngoài, không tới 5 phút đã thấy Gia Bảo bước ra.

Vẻ mặt Gia Bảo trông gấp gáp, mở cửa xe mạnh bạo bước vào.“Đến tiệm mát xa.”Quốc Thiên nhìn Gia Bảo, anh khẽ thở dài nhanh chóng lái xe đi.***Tâm trạng Gia Bảo có vẻ không tốt lắm, gương mặt lạnh lùng không biểu cảm, đôi mắt vô định không thấy sức sống.

Suốt cả buổi mát xa cũng không nói câu nào.

Lúc trước Gia Bảo khi thấy Tuấn Minh thì luôn tìm cách trêu đối phương.


Nhưng hôm nay ngoan ngoãn nằm yên như vậy, Tuấn Minh thấy lạ liền hỏi.“Anh hôm nay làm sao thế?”“Không có chuyện gì.”Tuấn Minh nghe ra trong giọng điệu ấy chứa đầy tâm sự.“Tôi cũng không muốn nhiều chuyện, nhưng nếu anh nói tôi sẽ sẵn sàng lắng nghe.”Gia Bảo nghe vậy trong lòng chợt xáo động, anh không nói gì cứ úp mặt xuống.

Tuấn Minh thấy vậy cũng không hỏi thêm, anh tiếp tục mát xa.***“Anh quay người lại cho tôi mát xa mặt đi.”Thấy Gia Bảo không phản ứng, Tuấn Minh lo lắng.“Anh quay lại được rồi.”Vừa nói Tuấn Minh vừa lay người Gia Bảo lại nhưng anh ta không hợp tác, cả người gồng cứng giữ nguyên tư thế."Có chuyện gì với anh sao, không nói tôi nghe được à?"Gia Bảo vẫn dửng dưng nằm đó."Anh không nói cũng được nhưng nên hợp tác với tôi một chút chứ, ngoài kia còn nhiều người đợi tôi mát xa nữa đấy."Gia Bảo lúc này mới mở mắt, cả người bỗng trở nên rất nặng nề."Được, vậy hôm nay tới đây thôi, bước cuối không mát xa mặt, tôi sẽ nói ông chủ trừ đi phần đó.

Tôi tưởng...!chúng ta là bạn."Tuấn Minh bất lực thu dọn đồ đạc, trước khi đi còn quay lại nói một câu rất có lực sát thương.

Gia Bảo nghe xong tim anh bỗng đập nhanh rối loạn, đầy sợ hãi.

Anh quay lại ngay, kéo tay Tuấn Minh rồi nhào tới ôm thật chặt.Tuấn Minh không kháng cự, cứ đứng yên để đối phương ôm như vậy, anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh ta.

Khi thấy đôi mắt đỏ ngầu, ươn ướt của Gia Bảo.

Anh hạ giọng nói tới.“Anh ổn chứ.”“Hôm nay cậu ở cùng tôi được không, đừng đi đâu hết.

Ở lại nói chuyện với tôi.”Tuấn Minh đẩy Gia Bảo ra, nhìn thẳng đối phương, khó xử.“Nhưng tôi đang làm việc.


Hay là anh…”“Tôi mua ngày hôm nay của cậu, hãy ở cùng tôi chút thôi.”Tuấn Minh vừa nghe thấy vậy liền tức giận.‘Tôi ghét nhất là loại người có chuyện là dùng tiền giải quyết như này.’Anh chau mày nhìn đối phương bằng ánh mắt hình viên đạn nhưng bộ dạng Gia Bảo có hơi đáng thương.Hình như anh ta gặp chuyện thật.Tuấn Minh do dự hồi lâu mới đồng ý, anh xuống nói chuyện với Văn Thanh rồi thu dọn đồ ra về.***Gia Bảo lái xe đưa Tuấn Minh ra phố đi bộ Bùi Viện.

Không khí náo nhiệt về đêm, có rất nhiều người ở đây.

Hai bên đường là các hàng quán mọc san sát nhau, các cửa tiệm đều trang trí lộng lẫy, lấp lánh đèn màu, mùi đồ ăn thơm nức mũi.

Đến đây tâm trạng Gia Bảo tốt hơn một chút, người vui nhất chắc là Tuấn Minh.“Anh xem kìa con gấu bông đó rất rất to đấy, tôi chưa bao giờ thấy con nào to như vậy trước đây.”Gia Bảo nhìn Tuấn Minh thích thú như vậy liền nở nụ cười.Hai người đi dạo đến một quán bán đồ nướng, mùi thịt làm cái bụng Tuấn Minh kêu lên.“Ông chủ cho tôi năm xiên thịt nướng nha.”“Được, cậu đợi một chút là có ngay.”Bàn tay ông chủ to bè bè nhưng thoăn thoắt gắp thêm than, một tay quạt, một tay cầm 5 xiên qua lật qua lật lại trên ngọn lửa đỏ rực.

Rất nhanh tiếng thịt cháy xèo xèo, mùi thơm cửa hạt mè, nước tương và ớt khô xông lên.“Đây xiên que của cậu, cho tôi xin năm chục.”“Năm chục ngàn?”Tuấn Minh ngạc nhiên, ngậm ngùi móc bóp lấy ra năm chục đưa cho ông chủ.Gia Bảo lén lút nhìn Tuấn Minh cười thầm.

Hai người đi đến một băng ghế đá gần đó.“Anh ăn cái này đi.”Tuấn Minh cầm xiên thịt đưa đến trước miệng Gia Bảo, anh ta bày đặt ngửi ngửi rồi mới há miệng ăn.“Anh có tay thì tự cầm ăn đi.”Tuấn Minh nhìn đối phương bằng nữa con mắt.

Nói xong liền ép đối phương cầm xiên thịt.“Ăn cũng được.”Anh đang ăn tiền của tôi đấy, ở đó mà cũng được.Tuấn Minh không thèm để ý anh ta nữa, anh nhìn cái que trông trơn trên tay mà khó chịu."Một xiên có mấy miếng thịt mới ăn vài cái đã hết rồi, đúng là chém người ta mà."Gia Bảo bật cười, quay qua giành thêm một xiên vui vẻ ăn trước mặt Tuấn Minh.“Anh trả đây, ăn một xiên là đủ rồi… trả đây.”Vừa nói vừa giành lại, Gia Bảo dùng sức đem mấy miếng thịt nuốt xuống bụng.“Cậu thật keo kiệt nha, hôm trước tôi mời cậu một bữa xịn như vậy, cậu xem bây giờ có mấy cái xiên cũng không cho tôi là sao.”Tuấn Minh cầm mấy xiên còn lại đưa hết cho anh.“Anh ăn đi, coi như tôi mời.

Chúng ta huề nhau.”“Này, cậu thật biết tính toán nha.”“Tôi tính như vậy rất lời có phải không? Tôi sắp thành tỉ phú rồi, anh đợi đi.”Tuấn Minh hất cằm, điệu bộ nghênh ngang học theo tư thế của mấy ông đại gia mà diễn lại trước mặt Gia Bảo.

Đối phương phối hợp theo, gật gật đầu, bày ra biểu cảm kinh ngạc.

Kẻ tung người hứng, nâng cao lên tận mây xanh.Cả hai bị người qua đường nhìn bằng ánh mắt khó hiểu.


Tuấn Minh chợt phát hiện ra thì đã muộn, anh ngượng ngùng muốn tìm chỗ tránh đi thế là quay lưng lại nhìn ra đường xe chạy.

Gia Bảo thấy thế liền nhích qua che cho cho Tuấn Minh, nhìn biểu hiện của đối phương mà cười vang."Đang nói hay lắm mà, sau quay người lại chi vậy?"Câu nói này đã làm cho Gia Bảo bị ăn ngay một cú huých vào mạn sườn.

Tuấn Minh mặt mày cau có còn đối phương thì cười như điên, anh đánh thêm vài cái cho bỏ tức.***Gia Bảo bắt được tay của Tuấn Minh, anh giữ chăt, ở phía trước xoa xoa.

Hai người im lặng một lúc.“Anh đã ổn hơn chưa?”Gia Bảo chăm chú xoa bàn tay kia, anh khẽ thở dài.“Hôm nay cảm ơn cậu đã ở cùng tôi.”Tuấn Minh kéo mạnh tay về, anh xoay người lại nhìn Gia Bảo.“Thật không, sao tôi nghi ngờ quá.”Gia Bảo cười cười, nhìn Tuấn Minh không chớp mắt.“Yên tâm, không sao nữa rồi."“Sao này có chuyện gì thì anh có thể tìm tôi nói chuyện.”Tuấn Minh nghiêm túc nhìn đối phương nói tới.Ánh mắt Gia Bảo ấm áp, tràn ngập tiếng nhạc trong lòng.***Gia Bảo né đi một bên, nếu anh nhìn nữa chắc chắn sẽ làm ra chuyện không hay.“Cậu khát không tôi mua nước cho.”“Tôi đi với anh.”Tuấn Minh thấy khô họng, nghe Gia Bảo nói vậy ánh mắt liền sáng lên.“Ngồi đây đi, tôi đi được rồi.”Chưa nói hết câu Gia Bảo đã cách xa gần chục bước.Tuấn Minh đành ngồi đây ngắm nhìn mọi người đi qua đi lại, trông ai cũng thật phong cách, họ thoải mái dạo chơi.

Bỗng một nhóm bốn cô gái rất xinh đẹp đi đến chỗ anh.“Phiền cậu chụp cho chúng tôi một tấm được không?”Tuấn Minh vui vẻ cầm máy ảnh.Gia Bảo ngay lúc đó quay lại, thấy Tuấn Minh liền lôi điện thoại ra cũng chụp một tấm.“Được rồi, một, hai, ba… thêm tấm nữa nhé, hai, ba… xong rồi.”“Cám ơn rất nhiều.”Mấy cô gái nhìn thấy Gia Bảo thì bẽn lẽn, cười duyên, nhận lại điện thoại từ tay Tuấn Minh.

Đi được vài bước thì quay lại nháy mắt về phía hai người, đi giật lùi đến mức xém vấp té.

Tuấn Minh khó hiểu nhìn qua Gia Bảo rồi cười khổ.Mấy cô này có cần làm quá đến thế không?Gia Bảo vốn không để ý, anh mở sẵn nắp chai đưa cho Tuấn Minh.

Tự đầu đến cuối ánh mắt chỉ dán lên người Tuấn Minh.

Hai người ngồi đấy một lúc thì Tuấn Minh ngáp dài ngáp ngắn, thấy vậy Gia Bảo nhìn đồng hồ.“Chúng ta về thôi.”Tuấn Minh ngạc nhiên.“Sao thế?”“Mười một giờ rồi, về thôi.

Hôm nay tôi rất vui cảm ơn cậu nhé.”.