Vào cửa chính của xí nghiệp Tề thị, Đường Phỉ mới biết được khu vực làm ăn
của Tề gia không nhỏ, ngoài Đài Loan ra công ty còn có 3 chi nhánh ở
Nhật Bản, Mĩ và cả Trung Quốc.
Tề Gia Hách mặc dù rất trẻ tuổi
nhưng ỏe trong công ty rất được kính trọng. Mà nếu nhân viên nhìn thấy
anh ta cũng không sợ hãi tránh đi mà còn có thể như bạn bè nói chuyện
bàn bạc cùng nhau.
“Cảm thấy có thể làm được thì làm, còn nếu
không thì để bản kế hoạch lên trên bàn của tôi, tôi sẽ đánh giá một
chút, tôi phải xuống phòng hành chính tổng hợp một chuyến”. Tề Gia Hách
sau khi nói chuyện với nhân viên, quay đầu ra lệnh cho Đường Phỉ, mà còn chỉ nói một câu: “Đi theo tôi!”.
Không phải cô vẫn đi theo anh
ta sao? Từ sau khi vào cửa công ty, cô cứ tưởng anh ta đã quên mất sự
tồn tại của cô, bởi vì anh ta không nói một câu nào với cô, chỉ để cho
cô đi ở phía sau.
Sau đó bọn họ đi đến phòng hành chính tổng hợp, tổ làm công việc vặt.
“Tổng giám đốc, sao anh lại đến đây?”.
Phòng hành chính tổng hợp phụ trách tất cả các việc nhỏ và việc lau dọn sửa
chữa đồ trong công ty, thiếu văn phòng phẩm tìm phòng hành chính tổng
hợp, tắc bồn cầu tìm phòng hành chính tổng hợp. Mặc dù đó là chuyện nhỏ
nhưng mà đó cũng là ngành không thể thiếu.
“Bắt đầu từ hôm nay, cô thực tập ở đây!”.
“Thực tập ở chỗ này?”.
Ở Tề thị, không thể đi cửa sau, quản lí cực kì nghiêm khắc, các nhân viên đều phải trải qua cuộc thi tuyển, tất cả các nhân viên phải trải qua sự kiểm tra nghiêm khắc. Người nào làm việc đó, ai có chức nấy. Cho nên
không ai có thể tin được Tề Gia Hách lại mang đến một người từ trên trời rơi xuống.
“Thật ra thì tôi --- ---”.
“Làm từ cơ sở làm
lên, thời gian thử việc là ba tháng, nếu như không được thì cô phải trở
về Canada”. Tề Gia Hách cố ý ngắt lời Đường Phỉ, không để cho cô có ý
kiến.
Đường Phỉ nghĩ thế nào cũng thấy anh ta đang trả thù cô.
Nhưng mà cho dù cô có nổi giận trong bụng nhưng vì có thể ở lại nhà họ
Tề, tạm thời cô chỉ có thể im hơi lặng tiếng. “Xin mọi người chỉ giáo
nhiều hơn!”.
“Tổng giám đốc, đây hình như không giống với tác phong của anh”.
“Đúng vậy, cho nên các cậu cứ nghiêm khắc mà dạy bảo. Cô là nhân tài cho nên
có thể vượt qua được lần kiểm tra này đúng không?”. Tề Gia Hách quay đầu về phía Đường Phỉ, cười xấu xa.
Mục đích của anh chỉ có một, để cho cô có thể biết khó mà lui.
“Dĩ nhiên, tôi nhất định sẽ khiêm tốn mà lĩnh giáo”. Cô không sợ, sẵn sàng
nghênh chiến với sự khảo sát của anh ta. Nét mắt rất ung dung nhìn anh,
ngoài cười nhưng trong không cười.
Anh ta nghĩ sẽ làm cô nản chí, vậy thì làm cho anh ta thất vọng rồi.
Ánh mắt nóng rực đầy ý chí chiến đấu của cô không khỏi làm anh tán thưởng,
trừ bốn cô em gái không biết trời cao đất dày của anh thì cô là người
thứ nhất dám nhìn anh như vậy.
Anh cười, từ đáy lòng bội phục sự dũng cảm của Đường Phỉ.
Tán thưởng... Bội phục... Anh bị chính những suy nghĩ của mình dọa hết hồn.
Đường Phỉ là một nhân vật phiền toái, anh không nên thưởng thức cô. “Hi vọng
những hành động thực tế sẽ giống với những gì cô đã nói. Nếu quá cực khổ muốn nghỉ thì hãy đến tìm tôi!”.
Người này thật đáng đánh đòn.
Tất nhiên Đường Phỉ sẽ không nhận thua bởi vì trong từ điển của cô không có từ đó. “Sẽ không có ngày đó!”.
“Được rồi, vậy thì cô hãy ở
đây làm việc”. Tề Gia Hách trước khi đi vẫn không quên dặn dò trưởng
phòng hành chính tổng hợp. “Hãy chỉ bảo cho cô ấy thật tốt”.
Nhưng sau khi Tổng giám đốc đi khỏi, không ai dám chỉ bảo gì cho Đường Phỉ.
Nguyên nhân rất đơn giản vì Đường Phỉ là người mà Tổng giám đốc đích
thân đưa đến, thân phân rất đặc biệt, mà cũng làm cho người ta tò mò.
“Xin hỏi, tôi phải làm cái gì?”.
“Không cần, không cần, cô không phải làm gì cả, cô cứ ngồi yên tại chỗ và nghỉ ngơi đi”.
“Không cần làm cái gì?”. Đường Phỉ nghi ngờ hỏi.
“Nếu như cô muốn làm việc, vậy... Vậy cô mang phần tài liệu này đến phòng làm việc của Tổng giám đốc”.
“Phòng làm việc của Tổng giám đốc...”.
“Có khó khăn gì sao?”.
“Không có”.
Cứ như vậy, Đường Phỉ đi ra khỏi phòng hành chính tổng hợp, làm công việc
thứ nhất cô được giao ở Tề thị. Những việc này khác một trời một vực với những gì mà Tề Gia Hách đã đoán. Anh muốn nhân cơ hội này gây khó dễ
muốn cô biết khó mà lui. Nhưng cô giống như được Nữ thần may mắn chiếu
cố, không những không được nếm đau khổ, mà còn rất tốt.
Đây là
lần thứ hai Đường Phỉ đến phòng làm việc của Tề Gia Hách, thư kí của Tề
Gia Hách thấy cô cầm giấy tờ ở cửa phòng làm việc nghĩ rằng Đường Phỉ
đến gây rối, bày ra bộ dạng chuẩn bị chiến tranh.
“Cô gái, tôi
nhớ lần trước chuyện quần áo của cô, cô và Tổng giám đốc đã thỏa thuận
xong, chẳng lẽ bây giờ cô lại đem chuyện đó ra để đòi nợ Tổng giám
đốc?”.
“Thư kí Vương, cô không cần khẩn trương như thế, không phải tôi muốn gây phiền toái cho anh ta”.
“Vậy...”. Không thể có khả năng tìm Tổng giám đốc uống cà phê nói chuyện phiếm được. “Có chuyện gì tôi sẽ thông báo giúp cô”.
“Tôi đến để đưa tài liệu, nếu không thì nhờ thư kí Vương chuyển cho Tổng giám đốc”.
“Tài liệu, tại sao cô lại đưa tài liệu đến?”.
“Đúng rồi, bây giờ tôi đang làm ở phòng hành chính tổng hợp, sau này còn nhờ thư kí Vương chỉ giáo nhiều hơn!”.
Cung kính lễ độ như thế, cô ấy có đúng là Đường Phỉ gây phiền toái kia sao?
Bề ngoài rất giống nhưng thái độ lại như thay đổi 180 độ vậy. Giống như
là biến thành người khác.
Cô ấy rốt cuộc là người như thế nào?
Thư kí Vương cũng tò mò, cô ấy không giống với bộ dạng gây sự mấy hôm
trước. Tổng giám đốc của bọn họ không dung nạp cho kẻ bất tài, nhưng
mà...
“Không phải là cô đi cửa sau vào đấy chứ? Nếu như bị Tổng
giám đốc biết thì cô sẽ bị đuổi việc đấy. Còn nữa, nếu như cô nghĩ ‘gần
quan được ban lộc’ vậy thì cô phải thất vọng rồi. Tổng giám đốc trước
giờ luôn không có hảo cảm (= cảm giác tốt) với những cô gái không tốt
tính”.
Thư kí Vương làm bên cạnh Tề Gia Hách đã năm năm rồi, cô
rất rõ tính của anh. Mặc dù nhìn dễ tiếp cận, nhưng đối với một nửa của
mình lại rất hạn chế. Bởi vì ở nhà anh có bốn cô em, nên đối với các cô
gái khá phản cảm.
“Chẳng lẽ anh ta... có sở thích đặc biệt?”.
Lời vừa nói ra khỏi miệng, cửa phòng làm việc dày cộp bị mở ra. Tề Gia Hách nghiêm mặt nói: “Tôi đang không biết ai ở trước cửa phòng nói líu rìu
lắm mồm thì ra là cô. Không ở đó mà làm việc, chạy đến nơi này làm gì?”.
“Đương nhiên là đang làm việc, nếu không anh nghĩ là tôi thích đến đây chắc?”. Để chứng minh cho sự trong sạch của mình, Đường Phỉ rút tập tài liệu từ trong tay thư kí Vương, dùng sức nhét vào tay của Tề Gia Hách. “Việc
của tôi đã hoàn thành, hẹn gặp lại”.
Cô gái này ở trên địa bàn của anh mà còn dám giương oai, đúng là dũng cảm, chưa biết trời cao đất rộng?.
Nhưng mà dù sao cô cũng rất thú vị.
“Đợi chút”.
“Làm gì?”.
“Gọi cô đương nhiên là có việc, vào đi”.
Ông chủ có lệnh, Đường Phỉ không thể làm gì hơn là làm theo, đi theo sau Tề Gia Hách vào phòng làm việc của anh, tiện tay đóng cửa lại. “Anh là
Tổng giám đốc công ty, tôi là nhân viên thử việc của phòng hành chính
tổng hợp, nội dung của công việc dù có bắn đại bác cũng không đến tôi,
rốt cuộc gọi tôi vào làm cái gì?”.
“Nhìn giúp tôi cái đèn kia”.
“Cái gì?”. Đường Phỉ trợn to cặp mắt, nghĩ là mình nghe nhầm.
“Đèn không sáng, cô xem có phải là bóng đèn đó bị hỏng rồi hay không?”.
“Nếu bóng đèn bị hỏng thì phải gọi người đến đổi. Làm sao tôi phải làm những việc như vậy?”.
“Cô là người của phòng hành chính tổng hợp, muốn vào phòng hành chính tổng
hợp những việc như thế này căn bản đều phải biết, nếu như không biết thì sẽ đi học”.
“Tề quản lý, anh cố ý đúng không?”.
“Không muốn học? Không sao, tôi không bắt buộc, nhưng nếu cô không thể thích ứng công việc, thì cô nhanh trở về Canada đi”.