“Chủ tịch, tiếp theo nên làm như thế nào?”.
“Tôi muốn Đường Vũ và Đường Phỉ phải ngoan ngoan mà tự quay về Canada”.
Trên thế giới này không ai có thể đối đầu với ông. Người nào đối đầu với ông đều có kết quả không tốt. Cho dù là con của ông hay cháu của ông, ông
cũng muốn bọn họ cảm nhận được hậu quả nghiêm trọng của việc không nghe
lời.
“Mike, bây giờ cậu hãy xuất phát đến Đài Loan đi”.
“Đến đó đưa Đường Vũ thiếu gia về sao?”.
“Không, cậu sang bên đó mở một công ty, bằng mọi cách đoạt lấy các mối làm ăn của Tề thị”.
“Nhưng ở Đài Loan Tề thị rất có uy tín, muốn đoạt mối làm ăn của họ không hề
dễ dàng. Hơn nữa công ty chúng ta làm về vật liệu xây dựng không cùng
ngành với bọn họ. Tôi sợ mình không hoàn thành nhiệm vụ của ngài giao”.
“Lợi nhuận, bất kì một kẻ làm ăn nào ở trong tình huống được lợi nhuận cao
thì không có kẻ ngu nào sẽ từ chối. Cậu chỉ cần đưa tiền cho họ, chúng
ta không lợi cũng không sao!”. Đường Chính tính toán đánh vào nhược điểm của con người.
“Vậy chúng ta làm đến khi nào thì dừng tay?”.
“Đến lúc cần ngừng lại thì tôi sẽ cho cậu biết. Cậu phải luôn giữ liên lạc
với tôi, tôi muốn nắm được mọi tình hình. Sau đó tôi sẽ thông báo cho
cậu phải làm gì và làm như thế nào!”.
“Dạ, xin hỏi Chủ tịch còn muốn chỉ thị gì không?”.
“Trước tiên cứ hoàn thành xong việc này đã”.
“Vậy bây giờ tôi sẽ xuất phát đi Đài Loan”.
“Đi đi”.
Đường Chính định tiến hành việc này trong bí mật, nhưng không ngờ bà xã Lý
Tương Lan tới công ty tìm ông đúng lúc nghe được đoạn đối thoại này. Đợi đến lúc Mike đi rồi, Lý Tương Lan mới bước vào phòng làm việc của Đường Chính.
“Sao bà lại tới đây?”.
“Ông định làm như vậy thật sao?”.
“Tôi làm cái gì bà không cần biết, bà chỉ cần lo tốt mọi chuyện trong nhà là được rồi”.
“Tại sao tôi không được biết đến, nếu ông làm như thế thì con trai sẽ hận
ông cả đời đấy ông có biết không? Hơn nữa tại sao ông kéo cả những người không liên quan vào?”. Lý Tương Lan không thể nào hiểu được suy nghĩ
trong lòng chồng mình.
“Cái gì gọi là không có liên hệ. Anh ta
dám coi con trai tôi như người giúp việc mà sai bảo. Tôi muốn làm cho
anh ta hiểu mình đã không biết phân biệt tốt xấu như thế nào? Tôi muốn
cho nó cảm nhận được tư vị làm hạ nhân (= người dưới).
“Ông đừng làm như vậy, gọi con trai trở về là được rồi, không cần làm những chuyện không cần thiết như thế!”.
“Tôi đã nói chuyện này bà không cần quan tâm. Tôi cũng không cho phép bà nói cho Đường Vũ và Đường Phỉ biết chuyện này mà đề phòng. Nếu mà bọn họ
biết chuyện rồi đề phòng, tôi sẽ không bỏ qua cho bà”.
Độc đoán,
bá đạo chính là cá tính của Đường Chính. Càng cứng rắn đối chọi với ông
thì sự việc càng không thể cứu vãn được. Lý Tương Lan mặc dù không đồng ý với cách làm của ông nhưng bà biết bây giờ bà có nói gì cũng chỉ đổ
thêm dầu vào lửa mà thôi.
“Chờ anh một chút, anh đi lấy cái điện thoại rồi ra ngay”.
“Ừm”. Đường Phỉ nhìn theo bóng dáng của Tề Gia Hách cho đến khi anh rời khỏi phòng khách.
Anh có thể nhân ra được Đường Phỉ rất vui vẻ, từ sau khi yêu Đường Phỉ càng tỏa sáng. Con người gặp việc tốt thì tinh thần sẽ thoải mái, nụ cười
của cô cũng càng rực rỡ.
Đây là một chuyện tốt. Đường Vũ chưa từng thấy Đường Phỉ như vậy. Trước đây gặp cô anh vẫn cảm thấy cô như là người máy.
Trước kia làm gì cô cũng đều rất liều mạng mà làm, cái gì cũng muốn đứng
nhất. “Thua” đối với cô mà nói là một chuyện rất mất mặt.
Tất nhiên là cô không “thua” quá thảm, nhưng cô cứ như là người máy bị một người là “thành công” điều khiển vậy.
Nhưng bây giờ cô đã giống người sống hơn, biết cười biết cáu kỉnh, cũng biết
đến những thứ không phải là hoàn mỹ. Giống như lúc anh nhìn thấy cô cười và ăn hết chỗ bánh mì nướng cháy.
“Anh, tại sao anh cứ nhìn em cười, mà còn cười rất kì lạ?”.
“Anh có cười như thế đâu, anh chỉ cảm thấy vui vẻ mà thôi”.
“Rốt cuộc anh vui vẻ vì việc gì?”.
“Anh vui vì cô gái nhỏ đã trưởng thành rồi”.
“Cái gì cơ?”.
“Anh nhìn em hạnh phúc như thế, người làm anh như anh tất nhiên là rất vui rồi”.
“Anh lại đùa em!”. Đường Phỉ ngượng ngùng.
Từ sau khi cô và Tề Gia Hách yêu nhau, cô thường thấy mọi người nhìn cô và cười. Làm cô cảm thấy rất xấu hổ muốn trốn đi.
“Anh không phải đang đùa em, đừng có suy nghĩ lung tung. Anh mừng cho em,
Tổng giám đốc là một người đàn ông rất tốt, em phải giữ chặt lấy, duyên
phận chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, dù có nhiều tiền hơn nữa cũng
không mua được đâu”.
“Em biết mà”.
Cô ngàn lần cũng không
ngờ được là cô rời khỏi Đài Loan từ khi còn bé nhưng sau đó lại trở về
mảnh đất này, càng không ngờ đến là cô lại tìm được người trong lòng ở
đây.
“Bây giờ em có ý kiến gì với Đài Loan không?”.
“Em bắt đầu thích Đài Loan rồi”.
“Em có nghĩ sẽ ở lại không?”.
Đường Phỉ suy nghĩ một chút, không trả lời được. Không thể làm gì khác hơn là hỏi ngược lại Đường Vũ: “Anh thì sao? Anh không định trở về Canada
sao?”.
Tình yêu ngọt ngào làm cô quên mất mục đích và nhiệm vụ
đến Đài Loan của mình. Nhưng bây giờ cô không có gì để có thể thuyết
phục anh họ trở về Canada.
Đường Vũ nghe được câu hỏi của cô, cũng không có đáp án, chỉ nhàn nhạt trả lời.
“Thuận theo tự nhiên thôi”.
“Vâng, bây giờ chỉ có thể như thế”. Đường Phỉ gật đầu một cái, đồng ý với cách nói của anh họ.
Mặc dù hai người quyết định như thế nhưng càng ngày trong lòng càng có một áp lực vô hình đè nặng vào hai người....
Sáng sớm hôm nay, Tề Gia Hách và Đường Phỉ vừa mới vào phòng làm việc đã có
người khẩn trương báo cáo với Tề Gia Hách, nói rằng có rất nhiều khách
hàng cũ đột nhiên không muốn cùng Tề thị hợp tác. Bởi vì những vị khách
hàng đó đều là khách hàng lâu năm ổn định cho nên nguyên vật liệu đều bị thừa ra vượt mức quy định.
Mua nguyên liệu vượt mức bởi vì khách hàng cũ có thể ưu đãi. Nhưng không thể ngờ được những người khách kia
không thể có nhân tình đạo nghĩa không báo trước mà hủy bỏ sự hợp tác
lâu nay. Đợt container hàng sắp tới sẽ xử lý như thế nào? Ngay cả những
container chưa bán được cũng là một vấn đề đau đầu.
“Tại sao bọn họ lại không hợp tác nữa. Không phải bọn họ đều là những khách hàng lâu năm sao? Đã đi tìm hiểu tình hình chưa?”.
“Bọn họ nói có người đưa ra giá tiền hợp lý hơn, còn nói chúng ta hợp tác
nhiều năm nhưng giá tiền đều rất cao và không hạ giá cho nên không hợp
tác nữa”.
“Giá tiền chúng ta đưa ra đều rất đúng giá thị trường. Rốt cuộc là ai làm loạn giá cả thị trường vậy? Đã điều tra ra chưa?”.
“Là một công ty mới được thành lập, không tra được gì nhiều, người đứng đầu cũng là người chưa bao giờ nghe đến”.
Đột nhiên xuất hiện một công ty mới nhưng có thể lấy giá rất rẻ để cướp đi
khách hàng của Tề thị. Đây tuyệt đối không có khả năng là một công ty vô danh.
“Tiếp tục điều tra, tôi muốn được nhìn thấy tài liệu chính xác”.
“Vâng”.
“Mặt khác, cho người đến công ty của những khách hàng cũ cho đối phương biết thành ý của chúng ta. Có thể ưu đãi giảm giá trong phạm vi cho phép. Cố gắng lôi kéo khách hàng về”.
“Sau đó hỏi xem những công ty khác
có đồng ý nhận thêm một chút nguyên liệu đầu vào. Nếu cần thì chúng ta
sẽ bán theo đúng giá vốn. Cứ nói là công ty chúng ta đang khuyến mãi.
Tạm như vậy, mau đi làm đi, có gì thì mau chóng báo cáo cho tôi”.
Trưởng phòng nghiệp vụ vừa rời đi vẻ mặt Tề Gia Hách liền thay đổi. Không phải là anh chịu thua mà là sự việc quá đột ngột. Thương trường như chiến
trường, chỉ cần chênh lệch một phân tiền cũng có thể hủy đi quan hệ làm
ăn nhiều năm chỉ trong chốc lát. Chắc là do anh đã nhàn hạ an tĩnh quá
lâu nên mới để cho người khác lợi dụng.
Đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai anh, dùng sức vừa phải giúp anh xoa bóp những bắp thịt đang căng thẳng.
Trong phòng làm việc lúc này cũng chỉ có anh và Đường Phỉ, không có người
khác. Anh cầm tay cô vỗ nhẹ nhẹ, cười trấn an: “Anh không sao, đừng lo
lắng. Chỉ là có một ít vấn đề, nếu như anh không thể xử lý được thì anh
làm sao có thể quản lý được công ty”.
Cô không nghi ngờ năng lực
của anh, nhưng cô sợ người làm việc này đã có chuẩn bị, Đường Phỉ không
nhịn được hỏi: “Không phải công ty đã đắc tội ai chứ?”.
“Thương
trường như chiến trường, cái thế giới này cạnh tranh rất kịch liệt.
Không thể tránh được những người đến đoạt mối làm ăn, mà anh cũng không
biết là anh đã đắc tội với ai”.
“Cũng không nhất định đó là người trong giới kinh doanh, có lẽ anh vô ý đắc tội một nhân vậy lớn nào đó,
anh vẫn nên điều tra kĩ cho đảm bảo”.
“Được rồi, anh sẽ lưu ý, hôm nay anh sẽ về muộn, anh sẽ bảo tài xế đưa em về nhà”.
“Em ở cùng với anh”.
“Tâm ý của em anh hiểu nhưng có nhiều việc em không thể giúp được. Nghe lời anh, em hãy về nhà trước đi”.
“Nhưng mà......”.
“Anh không hy vọng em sẽ mệt mỏi. Hơn nữa em ở đây anh sẽ phân tâm, em hãy về nhà đi để cho anh yên tâm hơn. Đươc không?”.
Cô biết mình sẽ thành gánh nặng của anh, Đường Phỉ không thể khăng khăng giữ ý kiến. Sau giờ làm cô theo tài xế về nhà.