Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 802




Tương Tư không khỏi cũng quay đầu trở lại nhìn theo hướng mà Nặc Nặc vừa nhoài người vừa la hét gọi ba kia...

Thời điểm Tương Tư xoay người lại, cũng trong giờ phút ấy, Hà Dĩ Kiệt cũng rất nhanh chóng lui trở về.

Anh đóng cánh cửa ban công lại, qua lớp cửa kính trong suốt, anh nhìn thấy Nặc Nặc đang giùng giằng trong lòng mẹ, khóc nức nở, cánh tay nhỏ bé vẫn duỗi ra, hướng về phía anh. Anh không sao kiềm chế được nữa, cũng đưa tay ra, tựa như anh làm như vậy thì sẽ giữ được con gái ở lại.

Thời điểm Nặc Nặc còn ngây thơ chưa biết gì, cô bé được thím Phúc đưa về bên cạnh anh. Lần đầu tiên anh ôm con gái, Nặc Nặc liền ngoan ngoãn không khóc, hai cha con bọn họ đã núp ở trong phòng nghỉ để trốn tránh Đỗ Phương Phương, ngày đó, Nặc Nặc đã ôm lấy cổ của anh đầy vẻ tin cậy.

Buổi tối, lần đầu tiên anh dỗ cho con gái ngủ, cô bé đã túm chặt lấy ngón tay của anh không rời, bị gặp ác mộng không ngừng, cứ luôn miệng gọi mẹ không ngừng.

Sau khi ở lại bên cạnh anh một thời gian khá dài, Nặc Nặc dần dần đã không còn hay gặp ác mộng như trước nữa, nhưng trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh cô bé vẫn luôn miệng gọi mẹ.

Cho dù thế nào Nặc Nặc cũng vẫn nhớ đến Tương Tư nhiều hơn. Để cho Nặc Nặc đi cùng với Tương Tư, anh cảm thấy sẽ tốt cho con gái nhiều hơn là để cho con bé đi theo người cha như anh đây.

Chờ trải qua thêm một khoảng thời gian nữa, có lẽ chỉ mấy tháng, có lẽ là một năm, Nặc Nặc sẽ dần dần quên được anh, cái người không xứng đáng với chức danh là cha đẻ này.

Có lẽ lúc đầu Nặc Nặc sẽ khóc một chút, nhưng dần dần sau đó, cô bé cũng sẽ không còn nhớ ra được bộ dáng của anh, cái người làm ba này, chắc con bé sẽ không nhớ ra rằng anh vẫn đang luôn mong đợi đứa con gái yêu quý Nặc Nặc kia, cô bé rồi sẽ quên anh thôi...

Nghĩ tới đây, anh không sao kìm chế nổi nước mắt nữa, Những giọt nước mắt cé thế rơi thẳng xuống dưới... Tiếng khóc non nớt của con gái, tiếng gọi ba nghe còn rất non nớt của Nặc Nặc, đã sớm không còn nghe thấy nữa, nhưng thật sự, âm thanh ấy lúc này dường như vẫn đang vang vọng ở bên tai của anh.

Nặc Nặc cùng với Tư Tư rời đi chừng được nửa tháng, Hà Dĩ Kiệt vẫn còn thấy xuất hiện đủ loại ảo giác cùng nghe nhầm.

Có lúc anh đang ở trong phòng khách cùng Thẩm Bắc Thành nói chuyện, liền chợt đứng lên nhìn lên trên gian phòng của Nặc Nặc ở trên lầu, toan bước lên đó, nói là anh nghe thấy tiếng của Nặc Nặc khóc.

Nặc Nặc được anh cưng chiều vô cùng dịu nhẹ, khi ngủ trưa dậy,lúc rời giường, cô bé luôn hay giận dỗi, dỗ dành thế nào cũng đều không vui vẻ trở lại, nếu không nhìn thấy anh cô bé sẽ khóc. Nhưng anh cũng không hề cảm thấy có một chút phiền hà, gần như anh đã tạo cho mình thành chiếc đồng hồ sinh vật, mỗi khi đến đúng thời gian đó, anh liền không sao khống chế nổi bản thân, nhất định phải đi đến gian phòng của con gái.

Còn có thời điểm khi anh lái xe đi ra ngoài, nếu nhìn thấy những bộ quần áo nhỏ bé xinh xắn, nhìn thấy những món đồ chơi anh đều mua một đống lớn mang về, hào hứng nghĩ tới nếu như Nặc Nặc mà nhìn thấy, nhất định cô bé sẽ vui vẻ đến giật nảy mình...

Nhưng cho đến khi đẩy cửa phòng của con gái ra, chỉ thấy căn phòng yên lặng, anh mới lại chợt nhớ ra, Nặc Nặc sớm đã đi rồi...

Một khắc kia, anh cảm thấy thật cô đơn và khó chịu, cảm xúc đó gần như không sao diễn tả bằng ngôn từ được.

Anh ngồi ở trong căn phòng nhỏ của con gái, nhìn những đồ vật của con gái còn để lại, anh cũng có thể ngồi ở trong căn phòng đó nghỉ ngơi đến hơn nửa ngày.

Kể từ sau khi Nặc Nặc ra đi, anh có cảm giác thời gian trôi qua quá chậm, dường như là đã bị dừng lại vậy. Nặc Nặc rời đi, một khắc kia dường như cũng khiến cho cả con người anh cũng đã bị ngừng lại.

Gần như buổi tối mỗi ngày, khi đi ngủ anh đều bị gặp cơn ác mộng, anh nằm mơ thấy bộ dạng đang khóc lớn của Nặc Nặc lúc rời đi, anh dần dần đã có chút hối hận, hối hận tại sao mình lại không lừa gạt con gái một lần, anh nên lừa gạt con bé, ít nhất cũng không nên để cho con gái anh phải khóc thành như vậy.

Anh cũng không biết, sau khi Nặc Nặc đã khóc không ngừng như vậy, Tư Tư sẽ làm thế nào dỗ dành cho con bé được bình tâm trở lại...

Nặc Nặc cũng rất có cá tính, anh cũng không biết liệu Tư Tư có thể dỗ dành an ủi con gái được hay không...

Vừa nghĩ như thế, cho dù làm thế nào anh cũng không sao ngủ được.

Sau đó liền bắt đầu cả đêm anh bị mất ngủ, mất ngủ liền chỉ nghĩ đến Tương Tư và con gái. Anh nhớ tới hai mẹ con liền cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh khó chịu liền mượn rượu để giải sầu, sau đó bệnh đau dạ dày tiếp tục bị phát tác, càng ngày càng thường xuyên hơn, cho đến về sau, thuốc dạ dày mà Tư Tư đã mua, để lại cho anh dùng cũng không còn có tác dụng nữa..

Ba tháng sau.

Ở một trấn nhỏ tại Hàng Châu.

Lúc này đang là giữa hè, tuy lúc này đã bốn giờ chiều, nhưng ánh mặt trời nhưng vẫn còn vô cùng chói mắt.

Từ giữa cành lá rậm rạp xanh um, những tia nắng vẫn thi nhau trút xuống, lóe lên thứ sáng bức người. Mỗi khi có cơn gió thổi qua, thứ ánh sáng kỳ diệu đó lại tạo thành những vết lốm đốm,. lung lay rồi vỡ ra ở trên mặt đất.

Ở một khu nhà nhỏ được dựng lên ven bờ sông.

Trước cửa chính có một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy qua, lúc này mực nước suối rất cạn, nước trong veo, một đứa trẻ nhỏ đứng ở trong lòng suối, mực nước cũng chỉ ngập đến độ ngang gối.

Bên dòng suối có một hàng liễu rủ bóng, từ phía sau một bụi liễu lúp xúp, một cô bé xinh xắn, trắng trẻo, mũm mĩm đang chạy ra phía bờ suối.