Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 767




Cô ta đúng là điên rồi, trong lòng Hà Dĩ Kiệt thầm nghĩ, bước chân của anh cũng không từng ngừng bước, mà ngược lại, anh lại bước nhanh hơn một chút. Khi lên xe, trong lòng anh còn trù tính, nếu như anh đi suốt đêm để trở về Hàng Châu, có thể vừa vặn được ở cùng Nặc Nặc, còn có...

Anh chợt nhớ đến người con gái có dáng đi trên đường nhanh nhẹn hoạt bát tựa như một cô bé kia, đột nhiên trong lúc này đáy mắt anh thoáng gợn lên ý cười nhè nhẹ.

Mọi chuyện khi suy nghĩ lại tựa như càng ngày càng có chút ý tứ gì đó:

Khi đó, Cận Trường Sinh mất tích một cách vô cớ, sau khi thím Phúc đã mang Nặc Nặc đi tìm anh mất suốt một ngày ròng rã, Tư Tư liền biến thành một đống tro bụi, sau đó được mang đặt nằm ở trong chiếc hộp để tro cốt lạnh buốt như băng kia. A đã cho bệnh viện có quyền được làm như vậy, trong hoàn cảnh không có một người thân nào trong gia đình của người bệnh ở đó, vậy mà bệnh viện lại có thể nhanh chóng đưa thi thể người bệnh đi hỏa thiêu như thế? Lúc trước có lẽ do anh còn đang đắm chìm ở trong nỗi đau thương không tự thoát ra nổi, cũng có lẽ bởi vì có Nặc Nặc ở bên cạnh anh cả ngày, mà anh lại chưa từng mang con gái đi đâu, cho nên tất cả tâm tư của anh đều đổ dồn vào trên người Nặc Nặc, lại càng không có thời gian để suy nghĩ hồi tưởng lại đến những chuyện này. Nhưng từ ngày ở Tam Á, khi anh nhìn thấy người con gái có tên Cận Tư Tư đi cùng với Cận Trường Sinh, anh bắt đầu không thể không suy nghĩ lại một cách kỹ càng, tỉ mỉ từ đầu đến cuối tất cả mọi chuyện đã xảy ra...

Đương nhiên, anh sẽ không bao giờ tin rằng trên đời này lại có loại phép thuật gì đó mang chất thần thoại như kiểu “cải tử hoàn sinh”, cho nên, nếu như muốn chứng minh được những suy đoán của anh là sự thật..., vậy thì bây giờ cách làm duy nhất chính là tìm lại tất cả những manh mối đã xảy ra lúc đó sau đó tiếp tục điều tra. Anh cũng không tin trên đời này không có ngọn gió nào không lùa qua được tường, chỉ cần Đỗ Phương Phương dám làm, chỉ cần là cô ta làm, thì tất nhiên cũng sẽ để lại một chút dấu vết gì đó.

Cho dù Tư Tư thật sự còn sống hay là không còn sống, có giống như suy nghĩ kia của anh hay không, anh cũng muốn tìm lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm đó, sau đó sẽ cho điều tra từ đầu chí cuối, để cho cô một câu trả lời thỏa đáng!.

Cho dù Tư Tư thật sự còn sống hay là không còn sống, có giống như suy nghĩ kia của anh hay không, anh cũng muốn tìm lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm đó, sau đó sẽ cho điều tra từ đầu chí cuối, để cho cô một câu trả lời thỏa đáng!

Lái xe trên đường, Hà Dĩ Kiệt gọi điện thoại cho Lưu Tô, bởi vì giữa Cố Lưu Tô và Đoàn Phi Tà, trùm xã hội đen ở thành phố A, có mối quan hệ không phải là tầm thường. Cách đây không lâu lắm, anh đã đến gặp Cố Lưu Tô, nhờ cô nói với Đoàn Phi Tà một tiếng, giúp anh điều tra lại những chuyện đã phát sinh ở thành phố C lúc trước. Đã qua một khoảng thời gian rồi, không biết ở bên kia Đoàn Phi Tà đã điều tra ra được chút dấu vết nào để lại hay chưa. 

Lúc trước từ chỗ thím Phúc, Hà Dĩ Kiệt đã phong phanh nghe được một ít tin tức, biết rõ ban đầu Tương Tư ở thành phố C gặp chuyện không may, nhưng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thì thím Phúc cũng đã không còn khả năng nói rõ ràng minh bạch cho anh biết được nữa. Anh cũng đã nghiêm khắc ép hỏi qua quản gia cùng người hầu ở thành phố C, còn phái người đi tra hỏi bác sĩ y tá, nhưng muôn miệng một lời đều nói là Tư Tư đã rời đi vào ngày hôm sau khi anh đi. Bác sĩ đãt iến hành kiểm tra sức khoẻ toàn diện cho cô, xác định cô đã gần như khôi phục hoàn toàn, nên đã đồng ý để cho cô trở về. Sau đó họ cũng đã gọi điện thoại cho anh thông báo tình huống này, lúc ấy anh xác thực là như vậy.

Nhưng mà trên thế gian này, người đời vốn thường hay có kiểu “trăm người vạn ý”, cái kiểu nói chuyện mà “trăm miệng chung một lời” như thế, quá chân thực như thế,lại không khỏi gây cho người nghe cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Anh không tra được gì từ phía bên ngoài, chỉ có thể dựa vào những người trong phái hắc đạo kia thôi. Bọn họ có quy cách làm việc riêng của mình, bên này anh không có cách nào khai thông được, nhưng không chừng những người kia lại có biện pháp để điều tra ra rất rõ ràng.

Trong điện thoại Cố Lưu Tô nói rằng Đoàn Phi Tà đã hẹn cô buổi trưa ngày hôm mai gặp mặt để nói chuyện cho rõ ràng. Hà Dĩ Kiệt nghĩ, nói chuyện có cả Cố Lưu Tô ở đó thì càng tốt. Buổi trưa ngày hôm sau, anh lại từ Hàng Châu trở về thành phố A, cùng Lưu Tô đi gặp Đoàn Phi Tà.

Hành trình đoạn đường trở về tạm thời lúc này không nói tới nữa.

***************************

Lúc anh trở về đến Hàng Châu vẫn còn là sáng sớm. Buổi sáng Nặc Nặc thức dậy rất sớm, lúc Hà Dĩ Kiệt đi lên phòng ngủ trên lầu của con gái, lại bắt gặp Tư Tư mặc một bộ đồ ngủ in hình đầu heo bằng vải cotton rộng rãi, tựa ở cửa phòng vệ sinh, cặp mắt mờ mịt vì buồn ngủ. Mái tóc dài mềm mại màu vàng nhạt của cô rối tung chồng chất tại trên đầu, dưới vạt áo ngủ bằng cotton lộ ra cặp chân dài thẳng tắp và trơn bóng, cô vẫn tựa thân thể mảnh mai của mình ở chỗ đó, mắt vẫn lim dim dường như vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, nhưng khuôn mặt của cô thì không thể thấy được vì bị tóc mai hoàn toàn che mất.

Hà Dĩ Kiệt không kìm chế được tự bật cười, khóe môi cong lên cảm giác nhẹ nhàng ấm áp. Lúc này đã hơn bảy giờ sáng, ánh mặt trời đã ló dạng, nhưng dường như trong không khí vẫn mang theo một chút hương vị lành lạnh. Trong phòng vẫn mở hệ thống lò sưởi, dần dần anh cảm thấy trên lưng mình có chút nóng, dường như mồ hôi đang toát ra, anh giơ tay vuốt lên trên trán, có chút mồ hôi ẩm ướt dinh dính. Đột nhiên lúc này tựa như có một sợi dây bé nhỏ vô hình nào đó không sao nắm bắt được đang từ từ vươn ra quấn lấy trái tim anh...

Tư Tư đứng ở chỗ đó bất động, Hà Dĩ Kiệt đứng ở cạnh cửa cũng bất động, sự lặng yên này sinh ra cảm giác ấm áp lẫn mập mờ không nói ra được, làm cho cảm xúc trong con người ta giống như được làn gió đầu xuân nhè nhẹ thổi qua...

Cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị kéo ra một khe nhỏ, một cái đầu nhỏ bù xù rối bời thò ra ngoài, một đôi mắt to linh hoạt vừa xoay chuyển, lúc vừa đưa tay định kéo Tư Tư một cái, đột nhiên lại nhìn thấy Hà Dĩ Kiệt đang đứng ở cạnh cửa. Đầu tiên cô bé há rộng cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu ra, sau đó bàn tay tròn tròn nhỏ bé thoáng cái đưa lên bịt lấy miệng của mình, hai mắt dần dần mở to tròn xoe, niềm vui sướng nồng đậm chất chứa từ đuôi lông mày cho tới tận khóe mắt...

"Ba ba! Ba ba, ba ba!” Nặc Nặc kêu to, lắc lư thân thể nhỏ nhắn mũm mĩm chạy tới bên cạnh Hà Dĩ Kiệt. Tư Tư đang đứng tựa ở cạnh cửa ngủ gật chờ Nặc Nặc, thoáng cái liền bừng tỉnh, theo phản xạ cô liền quay đầu lại nhìn theo hướng Nặc Nặc đang chạy tới...