Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 696




Đỗ Phương Phương nói với Hà Dĩ Kiệt một chút, liền chuẩn bị đi bệnh viện thăm Đặng Hoa. Vốn Hà Dĩ Kiệt còn muốn tìm một lý do đưa Tương Tư đi, hiện tại thấy Đỗ Phương Phương có việc, liền thừa dịp đáp ứng, còn an ủi mấy câu, dặn cô ta đi đường lái xe cẩn thận, Đỗ Phương Phương cũng không kịp nhiều lời với hắn, một lòng nghĩ đến chuyện của Đặng Hoa, liền vội vã lái xe đi.

Đỗ Phương Phương mới rời đi chỉ khoảng mười phút đồng hồ, Hà Dĩ Kiệt liền lái xe đến bệnh viện của Thẩm Bắc Thành.

Thư ký Triệu đã sắp xếp xe xong xuôi, hành lý của Tương Tư cũng đã thu dọn ổn thỏa, trước khi đi, Hà Dĩ Kiệt phái người đi siêu thị tìm Trường Sinh, cậu ta và Tương Tư đóng chặt cửa phòng, nói chuyện cả buổi trưa, lúc đi ra, mắt hai người đều hồng hồng, Tương Tư vẫn tiếp tục đưa Trường Sinh xuống lầu dưới, mới lưu luyến nhìn cậu ta rời đi. Nhất Nặc nhỏ như vậy, thím Phúc thẩm muốn chăm sóc cho bé, xử lý sinh hoạt hằng ngày liền rơi vào trên người Trường Sinh, cô rất không yên lòng, nhưng không thể tránh được, dặn dò tỉ mỉ Trường Sinh rất nhiều chuyện, vẫn cảm thấy rất lo lắng. Dù sao từ khi sinh con gái đến bây giờ, cũng đã hơn mười tháng, còn chưa bao giờ rời khỏi con bé một ngày, lại nghe Trường Sinh nói, buổi tối Nặc Nặc sẽ luôn khóc, gần như mỗi ngày đều là khóc ngủ, tim Tương Tư đau đớn giống như là bị xé rách, cô lại không muốn nói cho Hà Dĩ Kiệt biết sự tồn tại của Nhất Nặc, lại không có biện pháp trở lại, trong lúc nhất thời, bộ dáng liền giống như người mất hồn, thẳng đến khi ngồi lên xe rời khỏi thành phố A hồi lâu, vẫn nhịn không được rơi nước mắt.

Hà Dĩ Kiệt nhìn thấy cô khóc, nhưng vẫn luôn trầm mặc, bộ dáng cô và Cận Trường Sinh lưu luyến không rời vừa rồi kia, hắn đều nhìn ở trong mắt, tự nhiên cho rằng hiện tại cô rơi nước mắt là không nỡ rời Cận Trường Sinh, trong lòng hắn giống như là một mảnh đất mọc đầy cỏ dài, tràn ngập phiền loạn, mà nước mắt của cô càng làm cho hắn bực bội nói không nên lời. Ngày đó ở ngoài siêu thị, cô không phải còn đẩy Cận Trường Sinh kia ra ư? Sao lại đột nhiên liền tình thâm ý nặng như vậy?

Trong đầu Tương Tư đều là con gái, tự nhiên không có chú ý tới sự khác thường của Hà Dĩ Kiệt, huống chi dù hắn khác thường hơn nữa, Tương Tư cũng không muốn để ý tới. Cô hoàn toàn không có tâm tư quản chuyện của hắn, cô chỉ muốn nhanh chóng sống qua hai tháng này, sau đó vội vàng về nhà! Cô cũng sẽ không suy nghĩ thêm về lo lắng buồn cười trước đây, cô trở lại liền mang theo Nhất Nặc và thím Phúc rời đi, nếu như Trường Sinh nguyện ý rời đi, cô cũng không để ý cậu ta ở cùng một chỗ với bọn họ, ở trong lòng của cô, cũng đã xem Trường Sinh trở thành một người em trai để đối đãi.

Ba bốn ngày cách xa với con gái, Tương Tư mới xem như hiểu rõ lòng của mình, cái gì cũng không quan trọng bằng Nhất Nặc, cô có thể vì Nhất Nặc, buông tha những khổ sở chấp nhất mà lúc trước cô không có cách nào buông tha.

Tương Tư nghĩ vậy, lại nghĩ đến mình bây giờ cẩm y ngọc thực, xung quanh có một đống người hầu hạ, con gái lại chịu khổ với thím Phúc ở trong nhà ngang đơn sơ đó, hôm nay lại nóng như vậy, không biết con bé có nổi sẩy không, có sinh bệnh không, có gầy hay không? Buổi tối có đắp kín bụng không, có lạnh không? Một lòng liền bị nhéo cao lên, khó chịu đến tê tâm liệt phế, lòng tràn ngập hình ảnh đứa bé hiểu chuyện sẽ khóc sẽ cười kia.

Tương Tư nghĩ nghĩ, nước mắt liền chảy xuống, hận không thể lập tức thay đổi đầu xe quay trở lại. Hà Dĩ Kiệt ngồi ở một bên, sắc mặt càng ngày càng khó coi, tài xế và thư ký Triệu ngồi ở phía trước, đầu đều không dám quay lại. Ở trong âm thanh động cơ rất nhỏ, chỉ mơ hồ nghe được tiếng khóc ẩn nhẫn của Tương Tư, lại như là tiếng ve kêu bỗng nhiên vang lên vào giấc ngủ giữa trưa mùa hè, làm cho người ta bực bội. Hà Dĩ Kiệt cảm giác lồng ngực mình sẽ nổ tung, ở trong tiếng nghẹn ngào tiếp theo của cô, hắn bỗng nhiên oán hận đánh một quyền ở trên cửa sổ thủy tinh, nghiêm nghị quát: "Dừng xe!"

Tài xế bị dọa, tay run lên, xe lắc lư một chút, chậm rãi dừng ở ven đường.

Hà Dĩ Kiệt cởi cổ áo lung tung ra, da thịt màu đồng cổ liền lộ ra, ở trong xe đầy khí lạnh cũng thấy rõ ràng bộ ngực hắn phập phồng kịch liệt, thư ký Triệu nháy mắt với tài xế, hai người ăn ý mở cửa xuống xe, trong xe cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tương Tư chỉ nhìn ngoài cửa sổ, yên lặng rơi lệ, thỉnh thoảng sẽ khóc thút thít một tiếng. Hà Dĩ Kiệt nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, hận không thể nhìn chằm chằm ra một cái lỗ trên lưng của cô, hắn đố kị, hắn thừa nhận, hắn ghen tỵ, hắn đố kị chịu không nổi!

Hắn chịu không nổi cô chảy nước mắt vì người khác, hắn chịu không nổi cô thất thần vì người khác, hắn chịu không nổi ánh mắt lưu luyến của cô rơi vào trên người của người khác, hắn càng chịu không nổi, sau này cô có thể sẽ thân thiết với người đàn ông khác, đồng sàng cộng chẩm với người đàn ông khác, thậm chí sinh hạ đứa nhỏ với người đàn ông khác...

"Tư Tư, Tương Tư!" Hà Dĩ Kiệt bỗng nhiên vươn cánh tay ôm lấy cô, hắn ôm chặt cô vào trong ngực, siết chặt từng chút vào trong lòng hắn, giọng điệu có chút cấp bách, lại lộ ra hốt hoảng nồng đậm: "Tư Tư, em là của anh, em là của anh, em đừng không cần anh, đừng không cần anh, Tư Tư..."

Mặt của hắn chậm rãi chôn ở trong vai của cô, giọng thấp xuống từng chút, nói xong lời cuối cùng, liền hơi run rẩy. Ở trong xe đóng chặt, thân thể hắn và cô dán chặt một chỗ, không có một khe hỡ, nhưng hắn vẫn cảm thấy sợ hãi, lòng của cô cách hắn quá xa, hắn có thể cảm giác được.

Lòng của cô ở đâu? Hắn biết được, là ở chỗ chàng trai Cận Trường Sinh kia, là cậu ta, cô đã động tâm vì người khác...

Cận Trường Sinh tốt ở chỗ nào? Chỉ trẻ tuổi hơn hắn, thanh tú hơn hắn, thế nhưng tuổi còn trẻ thì thế nào, cậu ta không có gì cả, thậm chí Tư Tư sinh bệnh, cậu ta cũng không có tiền xem bệnh cho cô!

Không, không, từ trước đến nay Tư Tư không quan tâm những tiền tài địa vị kia, cô sạch sẽ và đơn thuần, mà Cận Trường Sinh kia cũng là người như vậy, bọn họ giống nhau như đúc, chỉ có Hà Dĩ Kiệt hắn là dơ bẩn hắc ám, hắn không xứng với Tư Tư, mà Cận Trường Sinh hoàn toàn có thể, đường của cậu ta còn rất dài, ai biết sau này cậu ta có thể có tiền đồ lớn hay không?

Mấu chốt chính là, Tư Tư đã yêu cậu ta, Tư Tư không hề yêu Hà Dĩ Kiệt hắn!