Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 695




Editor: May

Tương Tư chỉ cảm giác mình nghẹn khuất, sắp hít thở không thông. Hắn quá vô sỉ, quá hèn hạ!

Bỗng nhiên lại sinh ra một loại cảm giác vô lực, Hà Dĩ Kiệt giống như là một lão hồ ly sống hơn một nghìn năm còn không chết, dù Văn Tương Tư cô tu luyện một ngàn năm nữa, vẫn sẽ không chơi đùa lại hắn thôi!

“Mùi vị rất khá! Có muốn nếm lại không?” Hắn nâng môi tán thưởng, chỉ là không biết, là đang tán thưởng vị cháo ngon, hay là cái miệng nhỏ nhắn của người nào đó.

Tương Tư hung hăng quay mặt qua chỗ khác, cô không muốn nhìn thấy hắn! Không muốn nhìn thấy bộ dáng hắn cười như một con hồ ly đáng chết một chút nào!

Hắn là một kẻ biến thái, biến thái không hơn không kém!

Cô liền biết, quyết không thể lùi bước, quyết không thể nương tay, cô không thể lại đợi ở chỗ này, ai biết ngày mai trong thế giới của Hà Dĩ Kiệt sẽ phát sinh chuyện gì!

“Tôi muốn về nhà!” Hai tay nắm chặt thành quả đấm nhỏ, hung hăng đấm lên trên giường, Tương Tư hét to một tiếng, nước mắt lại ào ào chảy xuống...

Cô thật sự cảm thấy quá ủy khuất, quá ủy khuất.

“Anh đã nói rồi, từ hôm nay trở đi, Tư Tư, em tốt nhất quen ở nơi này đi, anh sẽ không thả em trở về, thẳng đến khi em khỏi hẳn, thẳng đến khi bác sĩ nói thân thể của em đã hoàn toàn khôi phục, bằng không, em sẽ không thể nào trở về.”

Hà Dĩ Kiệt bưng chén cháo lên, đưa tới trước mặt cô, vẻ mặt chuyên chú: “Em đã muốn tự mình ăn, vậy tự mình ăn, nếu như em vẫn cáu kỉnh không ngoan, anh có rất nhiều biện pháp làm em nghe lời.”

Tương Tư hàm chứa nước mắt, hung hăng trừng hắn, hắn lại cười lưu manh một tiếng: “Thế nào, em còn muốn anh đút em sao?”

Hắn cắn mạnh từ “đút” kia, Tương Tư hận cắn chặt khớp hàm, đưa tay bưng chén tới, cô xoay người, buồn bực không lên tiếng bắt đầu ăn cháo, thẳng đến khi ăn sạch trơn chén cháo, cô mới đặt mạnh chén xuống, xoay người nằm ở trên giường, kéo chăn che mặt lại.

Hà Dĩ Kiệt nhìn đường nét nho nhỏ dưới chăn kia, trên đầu quả tim đều là chua chát, hắn đứng ở bên giường nhìn cô một hồi, liền yên lặng xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Nghe được tiếng đóng cửa, Tương Tư mới kéo chăn ra, trên mặt còn mang theo nước mắt tràn ngập mờ mịt trống rỗng và tịch liêu, rốt cuộc phải tới khi nào thì cô mới có thể hoàn toàn thoát khỏi Hà Dĩ Kiệt?

Chỉ là cô không biết, sẽ có một ngày, lúc cô thực sự muốn vĩnh viễn rời khỏi hắn, cô lại sẽ không muốn nữa, sẽ đau lòng, nhưng dù sao cũng đã muộn, cuối cùng cô vẫn không có cách nào nhìn thấy hắn, giữ lấy hắn, trôi qua cả một đời một thế nữa.

Liên tục ba ngày, cuối cùng sự không thông suốt của Tương Tư vẫn biết mất hầu như không còn dưới sức lực, thủ đoạn muôn hình muôn vẻ của Hà Dĩ Kiệt, cô bắt đầu ngoan ngoãn ăn cơm, ngủ, lúc bác sĩ đến tiêm truyền dịch cũng sẽ phối hợp, bởi vậy bệnh tình liền ổn định, không còn có dấu hiệu phát sốt liên tục nhiều lần nữa.

Nhưng cũng chính bởi vì như vậy, liền tới thời gian cô đi thành phố B.

Vào ngày nghỉ phép của Hà Dĩ Kiệt, vốn Đỗ Phương Phương nói muốn cùng nhau trở về thủ đô với hắn một chuyến, ai biết sáng sớm trong nhà Đặng Hoa liền gọi điện thoại cho cô ta, nói là Tần Mộ Chi đột nhiên trở về, nhưng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vừa thấy mặt đã đưa ra muốn ly hôn, nhà họ Đặng đã loạn thành một đoàn, Đặng Hoa chịu không nổi kích thích như vậy, uống thuốc ngủ được đưa vào bệnh viện, nhà họ Đặng không có trưởng bối ở trong nước, nghĩ đến quan hệ thân thiết của cô ấy và Đỗ Phương Phương, liền gọi điện thoại cho cô ta, cầu xin cô ta qua đây một chuyến.

Đỗ Phương Phương vừa nghe liền giận, vốn cô ta không có cảm tình tốt với Tần Mộ Chi, kết hôn rồi mà cả năm đều không trở về nhà, quanh năm suốt tháng, Đặng Hoa cũng không thấy mặt hắn được một lần, hiện tại tốt lắm, thật vất vả mới trở về, lại có thể muốn ly hôn với Đặng Hoa? Đỗ Phương Phương hận nhất chuyện như vậy, ở trong ý thức của cô ta, Tần Mộ Chi sở dĩ như vậy, đó chính là bên ngoài có người, có hồ ly tinh không biết xấu hổ bắt lấy hồn của anh ta! Rất có khả năng chính là Tạ Trường An - cái tên thường xuyên xuất hiện trong miệng Đặng Hoa kia.

Tạ Trường An so với Đặng Hoa, giống như Văn Tương Tư so với Đỗ Phương Phương cô ta, đều là một cây gai vắt ngang trên miệng, trong lòng!