Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 654




Editor: May

Tương Tư lật người một cái, tiếng vang kẽo kẹt đặc biệt rõ ràng ở trong đêm yên tĩnh.

Cô lại nằm mơ, mơ tới thời gian thống khố, vui vẻ, hạnh phúc, tuyệt vọng khi ở cùng với hắn...

Chỉ là may mắn, sau khi thương thế cô khỏi hẳn, cô đã dần dần rất ít mơ tới hắn, dần dần quên bộ dáng của hắn. Có lẽ một ngày nào đó, trong thế giới sinh mệnh của cô, thực sự có thể không có người này nữa. Người đàn ông này ôn nhu nhưng lại không có tình, người đàn ông khiến cô yêu không được, cũng không thể hận.

Đã là giữa hè, trong phòng của cô chỉ có một chiếc quạt điện nhỏ, bật suốt đêm, nhưng vẫn cảm thấy nóng. Tỉnh giấc, toát ra một thân mồ hôi, thân thể gần như đều dính chung lại với chiếu, Tương Tư lại lật người mấy lần, chỉ đành ngồi dậy. Bụng đã rất lớn, hành động liền bắt đầu không tiện, cô chống đỡ sau lưng, cẩn thận từng li từng tí xuống giường, dựa vào ánh trăng sáng tỏ chiếu xuyên qua cửa sổ tìm được dép, sau đó chậm rãi vòng qua bàn ghế và những vật linh tinh trong phòng, đi tới chốt mở đèn điện, bật đèn lên.

Đồ ngủ mỏng manh trên người đã sớm ướt đẫm, nóng bực bội nói không nên lời. Cô đỡ bụng đi tới trong phòng tắm đơn sơ, cũng không dám tắm một thân mồ hôi bằng nước lạnh, hứng chút nước lạnh, lại đi phòng bếp cầm ấm nước nóng trên bếp lò, rót vào một chút nước nóng, vắt khăn lông ướt lau lau thân thể, rồi lại trở về trong phòng bật quạt lên, liền cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhưng lăn qua lăn lại một phen như vậy, cơn buồn ngủ lại hoàn toàn tiêu tan, thân thể cũng mệt mỏi, chân mềm nhũn thở dốc. Cô đá rơi dép xuống, lên giường, tựa ở trên gối đầu nhắm mắt lại. Đứa nhỏ đã hơn tám tháng, bệnh tình thím Phúc lúc tốt lúc xấu, cô lại không chịu xài tiền của Hà Dĩ Kiệt, thím Phúc lại sống chết không chịu để cô tốn tiền cho bà đi bệnh viện lớn, chỉ đành ở lại trong bệnh viện đó. Bác sĩ nói, mùa hè năm nay thật sự là quá nóng, tuổi của bà đã rất lớn, sợ rằng chịu không nổi qua mùa hè này, dù đổi đến bệnh viện lớn, cũng chỉ là kéo thêm ba năm, mắt nhìn, cũng chỉ khoảng được thêm một tháng.

Tương Tư tựa ở trên gối, khóe mắt chậm rãi có nước mắt chảy ra ngoài. Cô cũng không động, chỉ nhìn chấm nhỏ ánh sáng bạc tràn ngập trời đất ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy cô đơn nói không nên lời. Hóa ra cuộc sống lượn một vòng lớn, tới hôm nay, cô vẫn lẻ loi một mình.

Nếu như thím Thẩm thương cô yêu cô cũng đi, cô thật không biết nên làm cái gì bây giờ, một mình mang theo đứa nhỏ, kéo thân thể không tốt như vậy, sao có thể sống sót?

Tương Tư nghĩ tới đã cảm thấy khổ sở, bốn năm trước nhà cô gặp chuyện không may, cô mang theo dao đâm người bị thương, làm hại chính mình ngồi trong tù không nói, còn liên lụy bác Phúc bảo vệ cô bị người đánh một trận đau nhức, ném vào ven đường đến mất mạng, mà bốn năm sau, lại là cô chạy về gây tai họa cho thím Phúc, nếu như không phải vì cô không chịu động đến tiền của Hà Dĩ Kiệt, bà sẽ không phải lớn tuổi như vậy còn đi ra ngoài làm công, kết quả là xảy ra chuyện...

Tương Tư nghĩ vậy, cuối cùng lòng chua xót, bụng ngón tay có vết chai dài mỏng nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhô lên. Nếu như thím Phúc cũng đi, cô liền thiếu bác Phúc thím Phúc hai cái mạng, cũng chỉ có thể dùng mạng của mình để đền bù, dù sao, cô cũng không sống được quá lâu.

Có đôi khi Tương Tư cũng sẽ hối hận, cô cứ cố chấp như vậy làm gì, xài tiền của hắn, để hắn biết liền biết đi, nhưng nghĩ lại liền lo lắng, nếu như hắn thông qua ghi chép chuyển khoản tìm được cô, nhìn thấy bụng to lúc này của cô, hắn nhất định sẽ buộc cô đi bệnh viện, giết chết đứa bé này.

Sao hắn có thể cần đứa con này chứ? Hắn có người vợ có gia thế ưu việt, môn đăng hộ đối, cầm sắt hòa hợp, hắn lại yêu người phụ nữ kia, tự nhiên không đồng ý để cho cô ta có một chút xíu ủy khuất. Hắn còn muốn mượn gia thế của vợ bay thẳng lên mây xanh, con của cô chỉ có thể là vết nhơ của hắn, vật cản trở tiền đồ. Đứa bé trong bụng của cô tính cái gì? Chỉ là một dã chủng không thân phận, không địa vị, không lên được mặt bàn, đến cha là ai cũng không dám nói... Hắn đương nhiên là diệt trừ mới thống khoái.

Chuyện cho tới bây giờ, chẳng lẽ còn tồn tại tâm tư cho là hắn sẽ thủ hạ lưu tình?

Tương Tư nhắm mắt lại cười lạnh, nước mắt đau đớn lạnh như băng, đêm đông lạnh lẽo kia, cô cảm giác mình còn tuyệt vọng hơn lúc mất đi đứa con đầu tiên.

Cô không biết một người yêu sâu đậm bao nhiêu, mới có thể sau khi đối mặt với thương tổn, còn lựa chọn tin tưởng hắn. Cô cũng không biết, rốt cuộc dung lượng tim một người là bao nhiêu, có thể sau một lần rồi một lần thất vọng, vẫn ôm mong đợi nho nhỏ.

Giống như vẫn luôn không thể tin, tin một người đã từng đối xử với mình như vậy, lại sẽ thật sự tàn nhẫn đến mức này, nhưng lúc chuyện thật sự phát sinh, mới biết được, trên đời này không có gì là không thể.