Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 638




Editor: May

Đây là trận tuyết đầu tiên sau khi cô đi theo bên cạnh Hà Dĩ Kiệt.

Bọn họ ở chung coi như không tệ, ngoại trừ phương diện gặp gỡ mọi người, hắn cũng không cho cô quá nhiều hạn chế. Có đôi khi gặp phải kỳ thi, cô còn có thể xin đi ở ký túc xá, mà hắn cũng quả thực không có động tay với cô nữa, chỉ là, Tương Tư đọc sách ở phòng tự học, đọc mệt ngẩng đầu lên, hai má lại sẽ có đỏ ửng.

Hắn không để cho cô lại đi Vân Đỉnh tiếp thu cái gọi là dạy dỗ, ngược lại là thường tự mình ra trận đến dạy dỗ cô...

Tương Tư ngẫm lại chuyện tối ngày hôm qua, tim liền đập nhanh hơn một trận, hệ thống sưởi trong phòng học bị hư, cô dùng tay lành lạnh dán vào má hơi nóng, lắc lắc đầu, muốn lắc rơi khỏi đầu những hình ảnh kiều diễm kia, vừa xoay mặt, lại thấy được cửa sau phòng tự học đứng hai người.

Tương Tư sửng sốt một chút, lập tức thờ ơ quay đầu đi, là Quý Quảng Nguyên và Lâm Ngữ Thiến, đúng là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ!

Cô ổn định tinh thần, bắt đầu cúi đầu đọc thầm điều khoản pháp luật, Quý Quảng Nguyên đứng ở phía sau cửa, nhìn thân ảnh mặc áo lông màu quất kia, bước chân bất động thật lâu.

Lâm Ngữ Thiến cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi: “Quảng Nguyên, anh còn đứng ngốc ở đây làm gì, người ta đã giả bộ không thấy được anh, anh cũng đừng cố chấp!”

Ngón tay Quý Quảng Nguyên giấu ở trong bao tay len thật dày cuốn lại từng ngón, khớp hàm có chút chua xót nói không nên lời, tròng mắt đen bóng như hắc diệu thạch của hắn vẫn không nhúc nhích nhìn Tương Tư như trước, nghĩ muốn theo Lâm Ngữ Thiến rời đi, lại luyến tiếc, muốn đi tới bên cạnh Tương Tư, lại không có một chút dũng khí.

Lâm Ngữ Thiến đi được một đoạn, quay người lại, thấy hắn vẫn không nhúc nhích như trước, lửa giận cũng nhịn không được nữa, cô ta quay người lại, vọt tới cửa sau phòng tự học, hô một tiếng với Tương Tư: “Văn Tương Tư, cô đi ra một chút!”

Tương Tư Lã Vọng buông cần, tay nắm bút chưa từng dừng lại.

Sắc mặt Quý Quảng Nguyên lại biến đổi, hắn hoảng hốt vội vàng kéo Lâm Ngữ Thiến đi ra ngoài: “Ngữ Thiến, cô làm gì, đây là phòng tự học, mọi người đều đang đọc sách, cô đừng náo loạn!”

Lâm Ngữ Thiến bị hắn lôi đi một đoạn, oán hận hất tay ra, trợn mắt nhìn lại hắn: “Quý Quảng Nguyên, anh tính là đàn ông ư? Nếu như anh thật thích cô ta, không bỏ cô ta xuống được, anh liền đi đoạt về đi. Anh ở cùng một chỗ với em rồi mà vẫn nhớ mãi không quên cô ta, anh xem Lâm Ngữ Thiến em thành thứ gì hả?”

Quý Quảng Nguyên đứng bất động, mái tóc mềm mại đậm màu dán sát ở bên mặt của hắn, mặt hắn tái nhợt và u buồn, khiến hắn thoạt nhìn giống như là vương tử nhỏ trong vở kịch, trong lòng Lâm Ngữ Thiến chua xót khổ sở một trận, cắn môi, nước mắt như đậu tuôn rơi xuống.

Quý Quảng Nguyên nhìn cô ta khóc, cởi bao tay, nhẹ nhàng lau nước mắt của cô ta đi, động tác của hắn càng ôn nhu, Lâm Ngữ Thiến lại khóc càng dữ hơn, “Quảng Nguyên, anh quên cô ta đi, chúng ta đã đính hôn, anh còn nghĩ đến cô ta để làm gì? Cô ta đã ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, anh còn nhớ mãi không quên cô ta để làm gì?”

Thân thể cao gầy của Quý Quảng Nguyên hơi cúi xuống, hắn rũ cánh tay xuống, nhìn Lâm Ngữ Thiến trước mặt khóc đến lớp trang điểm đều trôi hết: “Ngữ Thiến, là tôi có lỗi với em.”

“Em không thích nghe xin lỗi, Quảng Nguyên, em chờ anh, mặc kệ bao lâu em cũng chờ anh, thế nhưng anh cho em một chút hy vọng đi, nói cho em biết, anh sẽ quên cô ta, anh sẽ, có được không?”

Cô nắm lấy cánh tay hắn lay động, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía xa xa, cảnh tuyết chói mắt kia khiến ánh mắt của hắn đau nhói, hắn nhớ tới hồi bé, trời vừa rơi tuyết, Tương Tư sẽ mặc thành một cái bánh chưng nho nhỏ tròn tròn, sau đó hắn kéo tay cô đi trượt tuyết, khuôn mặt tươi cười của cô còn rực rỡ hơn ánh mặt trời, chỉ chớp mắt đã nhiều năm như vậy, hắn gần như đều sắp không nhớ ra được những chuyện cũ giữa bọn họ, nhưng vẫn nhớ kỹ thật sâu nụ cười của cô.

Đã bao lâu rồi? Hắn nhìn cô kiên cường trải qua những biến cố kia, kiên cường tiếp tục đi học, kiên cường một mình yên lặng đi về phía trước, cô sẽ mỉm cười, sẽ cười đùa với bạn học, nhưng lại sẽ không còn cười không kiêng nể gì cả, mắt đều nheo lại giống như khi còn bé.

Hắn vứt bỏ cô, nhưng giữa bọn họ có mười mấy năm tình cảm, nếu hắn muốn theo đuổi cô trở về, còn có thể hay không?

Lâm Ngữ Thiến thấy hắn trầm mặc, khóc càng không khống chế được, cô ta hung hăng đẩy hắn, đẩy hắn từng bước vào trong tuyết ngoài hành lang, cô ta khóc hô, nắm tuyết trên cây cối nện hắn, hắn không tránh cũng không trốn, chỉ là thương xót nhìn cô ta.