Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 629




Editor: May

Tương Tư ngủ suốt sáu tiếng, đến khi đầu đau muốn nứt ra thì mới tỉnh dậy được. Đây là tháng chín cuối hè, lúc bảy giờ tối trời vẫn còn sáng, cô mở mắt ra, nhìn ra bên ngoài từ rèm cửa sổ mở phân nửa liền thấy bầu trời màu hoa hồng đỏ, ánh mặt trời đều trở nên dịu dàng không hề chói mắt nữa. Có gió nhẹ nhàng thổi vào, đưa hương thơm trong vườn hoa đến chóp mũi của cô.

Đẩy chăn mỏng chuẩn bị ngồi dậy, lại chợt nghe di động vang lên tiếng ong ong chấn động. Cô đưa cánh tay dài lấy di động ra từ dưới gối, lại là một dãy số quen thuộc đang chớp lóe, không chút nghĩ ngợi liền ấn tắt, mới phát hiện hóa ra chỉ một buổi trưa, Quý Quảng Nguyên đã gọi hai mươi mấy cuộc điện thoại.

Tương Tư ngơ ngẩn nhìn dãy số kia một hồi, bỗng nhiên cảm thấy, cô hẳn là nên đổi một số điện thoại khác, cô và Quý Quảng Nguyên không còn là người yêu, như vậy cũng không cần lại dùng số điện thoại người yêu nữa.

Giống như đây là một chút ràng buộc cuối cùng giữa bọn họ, cần cô phải tự tay cường ngạnh chặt đứt. Cho dù sớm đã không cảm giác được đau đớn, nhưng vẫn không khỏi sinh ra mấy phần thê lương, như là nhìn thấy hoa tàn héo cuối mùa xuân, như là nhìn thấy một vầng trăng tịch mịch trong đêm đông, người luôn luôn không khỏi vướng mắc những thứ đã trải qua, chúng luôn sinh sôi làm cho mình mất đi vui vẻ.

Cô không phải là một đứa bé cơ trí, nhưng lại có sự thông minh của mình. Cô biết thân phận Hà Dĩ Kiệt đặc biệt, có thể gọn gàng lưu loát giúp cô làm tốt tang sự cho cha mẹ, có thể xóa bỏ sạch sẽ vụ án của cô, đồng thời lại không có ai đến tim cô gây phiền phức, cô liền biết, cô đấu không lại người này, như vậy nhẫn nhục chịu đựng, vẫn tốt hơn là liều lĩnh phản kháng. Cô muốn giành được sự yêu thích của hắn, ít nhất không thể để cho hắn chán ghét, sau đó cô mới có thể nghiêm chỉnh học xong đại học, lấy được hai học vị học sĩ cô mong muốn, sau đó vào lúc chính mình đủ lông đủ cánh, sẽ rời khỏi hắn, rửa thoát oan khuất cho cha.

Nhưng cho tới bây giờ cô không biết rằng, trên đời này còn có một loại chuyện, là người ta không thể đoán trước được, trên đời này còn có một loại chuyện, là cô vĩnh viễn đều đoán không ra.

Giống như là khi đó Văn Tương Tư mới mười chín tuổi, cô vĩnh viễn cũng không biết, cô sẽ bởi vì một việc, yêu người đàn ông tên Hà Dĩ Kiệt.

Sau đó, mất hết thân thể, mất hết tâm, mất hết tốt đẹp và may mắn cả đời.

Cô tắm rửa, xuống lầu ăn cơm, cả ngày cũng không có ăn một chút gì, đã đói bụng đến vang lên ục ục, may là người hầu ở đây đều xem như là tận chức tận trách, chỉ trong chốc lát, liền chuẩn bị một bàn lớn bữa tối phong phú. Một mình Tương Tư ngồi ở sau bàn ăn thật lớn, người hầu đứng hai hàng ở bên cạnh, ánh mắt cô rơi vào trên món ăn kia, chiếc đũa còn chưa động, đã có người lập tức ân cần gắp món ăn tới cho cô.

Tuy nói trước đây cô cũng là một thiên kim tiểu thư, thế nhưng bạn học ở trong trường học của cô đều nhìn không ra cô là thiên kim của thị trưởng, bởi vì cô mặc quần áo rất đậm chất học sinh, hoạt bát và bình dị gần gũi, cũng đi căn tin ăn cơm giống như mọi người, đi quán nhỏ mua đồ ăn vặt, dùng nước hoa hồng mười mấy đồng, cưỡi xe đạp đi học, đi thư viện, chính cô cũng chưa bao giờ từng xem mình không giống với người khác, bởi vậy dùng cơm “kiểu quý tộc” như vậy, Tương Tư chỉ cảm thấy toàn thân đều không được tự nhiên.

“Các người... Các người đi xuống trước đi, một mình tôi là được rồi...” Rốt cục cô vẫn nhịn không được, nhiều món ngon như vậy, cô lại đói như thế, vốn nên vùi đầu thoải mái ăn nhiều, nhưng có một đám người nhìn, cô hoàn toàn không có khẩu vị!

“Văn tiểu thư...” Bộ dáng quản gia có chút khó xử, bây giờ ông vẫn chưa tìm hiểu được rốt cuộc người phụ nữ này có phân lượng như thế nào với Hà tiên sinh, chỉ là, ông làm việc ở biệt thự riêng này của Hà tiên sinh đã hai ba năm, cũng chỉ thấy Hà tiên sinh mang một mình cô trở về, nghĩ đến, địa vị cũng là không tầm thường.

Nếu như quả thật như vậy, bọn họ lại chăm sóc không chu toàn, sao có thể giao phó với Hà tiên sinh bên kia?

“Không sao, là tôi không có thói quen ở cùng nhiều người như vậy, chờ hôm khác Hà tiên sinh dùng cơm ở nhà, các người lại dựa theo quy củ bình thường được không, tôi sẽ không nói cho anh ta biết đâu.”

Tương Tư cười ngọt ngào với quản gia: “Yên tâm đi.”

Đoàn người đi ra, lúc này Tương Tư mới thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài. Thức ăn trên bàn đặc biệt phong phú, có thể là bởi vì còn không rõ ràng lắm khẩu vị của cô, các món ăn Trung Quốc và món ăn phương Tây đều có phân nửa.

Tương Tư không thích ăn cơm Tây, mà cơm trưa này rõ ràng là khẩu vị Hàng Châu, rất đúng khẩu vị của cô, trong khoảng thời gian ngắn, ngón trỏ cử động với biên độ lớn, giơ chiếc đũa liền nhanh chóng cắn ăn.

Buổi tối khi Hà Dĩ Kiệt trở về, xa xa nhìn thấy trong phòng ăn lớn như vậy, một mình cô ăn rất vui vẻ, hắn xuỵt một tiếng ngăn quản gia và người hầu lại, cởi áo khoác đưa tới, liền đi về phía phòng ăn.

Cô đang ăn món ăn rất nghiêm túc, giống như thức ăn là mỹ vị thiên hạ, khiến cô hết sức hưởng thụ. Cô ăn không chậm, nhưng vẫn mang theo ưu nhã lộ ra trong xương, lúc ăn vào một khối xương sườn nhỏ, cô đã đánh mất chiếc đũa, dùng ngón tay cầm lấy. Hàm răng nhỏ trắng nhẹ nhàng gặm lên xương sườn nhỏ tràn đầy nước sốt, trên môi và khóe miệng liền dính một chút nước sốt màu đậm, giống như món ăn này rất đúng khẩu vị của cô. Mặt mày cô đều giãn ra, mắt lấp lánh, đến cuối cùng, thậm chí còn cực kỳ đáng yêu mút mút ngón tay dính đầy nước sốt.

Hà Dĩ Kiệt nhìn thấy đầu lưỡi màu hồng nhạt của cô như ẩn như hiện, địa phương nào đấy lại bắt đầu rục rịch.