Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 618




Editor: May

Có lẽ là tổn thương hoàn toàn thấu tâm, vì thế ngược lại cũng không có nản lòng thoái chí, bình thản tiếp nhận sự an bài của số phận, bình thản trôi qua cuộc sống của người bình thường. Nếu như không phải cả thành phố đều truyền đến tin vui kia, cô cho rằng lòng của cô đã là giếng cổ gợn sóng không sợ hãi.

Người trên ti vi kia, quả thật là đường làm quan rộng mở, mấy trăm ký giả bao vây chặn đường, trường thương pháo ngắn nhắm ngay anh ta không ngừng chớp lóe, anh ta không còn vẻ mặt không kiên nhẫn âm trầm như ngày trước, ngược lại liền tươi cười rạng rỡ, trong miệng không ngừng nói cảm ơn, thậm chí còn không ngại phiền toái nói “Đám cưới nhất định mời bạn bè truyền thông đến uống rượu mừng” “Đa tạ mọi người chúc phúc” “Xin cho tôi và phu nhân một chút không gian riêng” “Cô ấy không thích tiếp nhận phỏng vấn, mọi người có chuyện hỏi tôi là được”...

Chăm sóc như vậy, ôn nhu như thế, vui sướng và hạnh phúc ở ngay trên mặt của anh ta, biểu tình khoa trương đến cô cũng có chút hoài nghi, người này là Hà Dĩ Kiệt sao? Là người đàn ông quen biết ban đầu, tối tăm dọa người kia ư? Là người đàn ông đã từng ôn nhu gọi tên cô, là người phụ tình cho cô một dao trí mạng cuối cùng kia sao?

Tương Tư ngồi trên ghế, trong ti vi bắt đầu truyền đến tin tức tiếp theo, rất ồn ào, cực kỳ náo nhiệt. Trong tay cô bưng một tách gốm sứ, liền yên tĩnh lặng lẽ ngồi ở chỗ kia, hồi lâu, hồi lâu sau, đều dùng không được chút khí lực, không thể động đậy được.

Trong ngôi nhà thấp bé, hiệu quả cách âm cực kỳ tệ, loáng thoáng, ở trong ti vi truyền phát ra tin tức ca tụng công đức, nghe được tiếng vợ chồng trẻ sát vách cãi nhau ném bể chén bát, tiếng trẻ con trong tã lót không ngừng khóc oa oa, không biết mùi thơm thức ăn theo gió thổi vào từ nhà nào, thỉnh thoảng còn có một đám trẻ con hô to chạy từ đầu này sang đầu kia trong hành lang, líu ríu không buồn không lo cười không ngừng. Tương Tư cúi đầu xuống, tóc cột lại bằng dây thun màu đen liền trượt xuống từ trên vai, rũ ở trước ngực. Cô đột nhiên cảm giác được có chút khó chịu, khó chịu này làm cho cô cực kỳ không được tự nhiên, cực kỳ không thoải mái, cô không muốn như vậy, thế nhưng nước mắt lại rơi xuống, dùng tay lau lau, lại càng rơi càng hung, tới cuối cùng, cô dứt khoát không quản nữa, ngồi một mình ở trên ghế, khóc một trận.

Sau khi khóc, cuộc sống này vẫn phải tiếp tục, thím Phúc còn đang nằm bệnh viện, cô muốn làm xong cơm đưa qua, sau đó chăm sóc bà.

Văn Tương Tư nũng nịu, mười ngón tay từng không dính nước xuân, một buổi chiều đi dạo ở Xidan là có thể xài hết mấy vạn đồng, cuối cùng cô đã chết đi ở trong cuộc sống vụn vặt rồi.

Lấy gạo nấu cơm, xào một dĩa rau, lại chưng cách thủy bánh trứng gà mềm nhuyễn thơm ngát, nồi canh cá thanh đạm, sau đó dùng hộp cơm giữ ấm đựng vào, lúc này mới khóa cửa đi đến bệnh viện. Hành lang rất hẹp, cô nghiêng thân thể nhường đường cho hàng xóm, dì đó rất hiền lành chào hỏi với cô: “Tư Tư, lại đi bệnh viện đưa cơm cho thím của con à?”

Tương Tư cười ngại ngùng, nhẹ nhàng gật gật đầu: “Vâng, dì Trương tan việc rồi sao?”

Dì Trương liền cười, mắt nheo lại: “Ái chà, thực sự là đứa bé ngoan, đều nói trước giường bệnh không có con hiếu thảo, con đối với thím của con rất tốt.”

Tương Tư cười khẽ, vẫn không tiếp lời: “Con đi bệnh viện trước, dì Trương gặp lại sau.”

Dì Trương vẫn đứng bất động ở nơi đó, trong ánh hoàng hôn, có chút không thấy rõ biểu tình trên mặt cô, lúc giọng nói vang lên lần nữa, lại nghe có vẻ xa xôi, nghe vào trong tai có chút tiêu điều: “Tư Tư, con đã mang thai bốn tháng rồi, sao không thấy cha đứa bé tới lần nào?”

Mặt Tương tư trắng bệch từng chút, ngón tay của cô níu lấy vạt áo, chặt đến bắt đầu trắng bệch. Những lời này, từng chữ chói tai, từng câu như sát muối vào vết thương, cô không biết nên mở miệng như thế nào, không biết nên dùng vẻ mặt như thế nào mới có thể làm cho mình thoạt nhìn tự nhiên một chút, nói lời nói dối nghe chân thực một chút.

“Tiên sinh đi công tác ở nước ngoài, phải nửa năm nữa mới trở về.” Cô cúi đầu trả lời một câu, cười xin lỗi: “Dì Trương, thời gian không còn sớm, con phải đi.”

Lúc này dì Trương mới để cho cô đi, nhìn cô có chút vụng về đi xuống thang lầu kẽo kẹt, tiếng đèn thông mình chợt sáng chợt tắt. Cô gái này luôn luôn im hơi lặng tiếng, yên tĩnh như là không tồn tại, so với người ở chỗ này, giống như là hai thế giới. Lúc những người phụ nữ các bà nhàn rỗi đều sẽ bàn luận về cô, có nói cô là thiên kim tiểu thư sa sút, có nói cô được người bao nuôi, len lén mang thai trốn ở chỗ này, suy đoán dạng gì cũng có, nhưng cô vừa không gây chuyện lại vừa khiêm tốn, bọn họ muốn thăm dò cũng không thăm dò được...

“A... Điều kiện tiên sinh ưu việt như thế, đi ra nước ngoài công tác, vợ sẽ ở trong căn nhà rách nát như vậy ư... Thật đúng là...”