Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 607




Editor: May

Đỗ Phương Phương lắc lư tóc ngắn ướt sũng, một đôi tròng mắt rực rỡ bức người, giọng nói lại mang theo mấy phần nhõng nhẽo: “Em đánh người của anh, ra tay còn có chút ngoan độc.”

Hà Dĩ Kiệt nhìn cô ta chăm chú, sau một lát, anh mới cúi đầu cười một tiếng, ngón tay xoa nắn cằm của cô ta, đáy mắt lướt qua mỉa mai không dễ cảm thấy, lạnh nhạt nói: “Một đóa hoa hồng có gai nổi danh trong thủ đô của chúng ta, cũng sẽ nhận sai chịu thua sao?”

Đỗ Phương Phương giận dữ liếc mắt nhìn anh một cái, thuận thế rúc vào trong lòng của anh, bụng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên da thịt lồng ngực của anh: “Vậy cũng phải xem một chút là ai, anh là người đàn ông của em, em rốt cuộc phải cho anh mặt mũi. Chuyện lần này, em quá đường đột. Chỉ là... mặc dù em nhận sai, nhưng không hối hận...”

“Vì sao?” Hà Dĩ Kiệt có chút hiếu kỳ hỏi.
Đỗ Phương Phương cắn môi cười khẽ: “Ít nhất làm cho em biết, anh có vài phần thật tâm với em, anh chịu vì em làm đến trình độ như vậy, em còn bất mãn gì nữa? Em cũng không muốn gì nhiều, bởi vì em không phải đứa trẻ mấy tuổi, em biết anh làm chuyện gì cũng có mục đích của anh, em mặc kệ mục đích của anh là cái gì, em chỉ cần biết rằng, ở trong lòng anh xem em như người vợ, những người phụ nữ khác không vượt qua được em, như vậy em đều không quan tâm đến những thứ khác.”

Hà Dĩ Kiệt không nói lời nào, mi tâm lại ẩn ẩn nhăn lại một chút. Người phụ nữ này, thoạt nhìn cũng không phải là một kẻ ngu ngốc chỉ biết đánh người, cô ta vừa đấm vừa xoa như vậy, ngược lại khiến cho anh dù có tức giận cũng không có cách nào phát tiết ra ngoài. Chuyện lần này, rõ ràng cô ta không chiếm được đạo lý, nhưng dăm ba câu như vậy, anh ngược lại liền không có cách nào nói lời quở trách.

Cô ta giảm thái độ xuống, anh cũng không thể không bày ra bộ dáng rộng lượng.

“Là anh ủy khuất em, yên tâm, chuyện như vậy, sau này quyết sẽ không có nữa.” Anh nói, cúi đầu cường ngạnh hôn lên trán của cô ta, giọng nói trầm thấp thêm mấy phần: “Nằm lên giường đi, đừng để bị lạnh. Anh đi tắm, chờ anh.”

Đỗ Phương Phương cười một tiếng, gật đầu thật mạnh: “Ừ!”

Hà Dĩ Kiệt xoay người đi tới phòng tắm, đương nhiên sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa. Tình yêu, thương gân động cốt một lần, như vậy đủ rồi.

Vì đã dặn dò trợ lý đi đến chỗ Tương Tư, mà ngày mai Đỗ Phương Phương cũng sẽ phải trở về thủ đô, Hà Dĩ Kiệt một mặt yên lòng, một mặt liền bắt đầu lên tinh thần ứng phó Đỗ Phương Phương, một đêm này tất nhiên là xuân sắc vô biên điên loan đảo phượng.

****************************************

Sáng sớm đưa Đỗ Phương Phương đi sân bay, mới vừa rời đi liền lập tức lấy điện thoại di động ra. Vừa khởi động máy chính là tin ngắn điện thoại liên tục, Hà Dĩ Kiệt ngồi trên xe, nhìn màn hình không ngừng lóe lên, chỉ cảm thấy tâm đột nhiên bắt đầu trầm xuống. Anh nhíu mày trầm tư trong chốc lát, liền cảm thấy dự cảm chẳng lành kia càng ngày càng mãnh liệt, bỗng vừa ngẩng đầu, vội vàng nói với tài xế: “Đi Hoa Viên Cẩm Hồ, mau!”

Tài xế mới vừa lái ra đường sân bay liền lập tức thay đổi đầu xe, tăng tốc đi về phía Hoa Viên Cẩm Hồ.

Di động dần dần an tĩnh lại, Hà Dĩ Kiệt nhìn thấy toàn bộ đều là tin nhắn và điện thoại của trợ lý. Anh biết, nhất định là xảy ra chuyện lớn gì đó, bằng không trợ lý của anh tuyệt đối sẽ không liên tục điện thoại và nhắn tin cho anh dưới tình huống anh tắt điện thoại.

Anh mở một tin nhắn mới nhất ra, mới vừa mở ra, trong đầu liền ông một tiếng.

Trợ lý nói rất đơn giản, chỉ có mấy câu rất ít. Nói rằng lúc anh ta chạy tới chung cư Cẩm Hồ, Văn tiểu thư đã không có ở đó, hỏi anh tiếp theo nên làm sao bây giờ.

Lúc gửi tin nhắn là một giờ sáng, mà bây giờ là chín giờ sáng, tám tiếng đồng hồ, nếu như cô cố ý muốn đi, trốn tránh anh, như vậy khả năng anh tìm được cô liền rất thấp.

Chỉ là, dù tìm được thì thế nào? Len lén đổi nơi nuôi dưỡng cô ư? Vẫn làm một tình nhân nhỏ không thể ra ngoài ánh sáng của anh sao? Bây giờ là anh không thể cưới cô, anh cũng không có cách nào... lại thực hiện những lời từng hứa rồi.

Thế nhưng cứ để cô đi như vậy sao? Sắc mặt Hà Dĩ Kiệt trắng bệch, chỉ cảm thấy tim đều giống như bị người nắm lấy, cô bị Đỗ Phương Phương đánh thành ra như vậy, đi như thế nào, đã chạy đi đâu?

Xe dừng lại, anh liền nhìn thấy bóng dáng trợ lý vô cùng lo lắng, đang ở dưới lầu nhìn xung quanh. Đi mấy bước qua, trợ lý vừa nhìn thấy anh vội vàng chào đón, nét mặt lại có bất an nồng đậm; “Hà tiên sinh, tối hôm qua nhận được điện thoại của ngài xong tôi liền lập tức qua đây, thế nhưng Văn tiểu thư đã rời đi. Tôi cố ý hỏi bảo vệ tiểu khu, người đó nói cô ấy đã rời đi nửa tiếng đồng hồ trước khi tôi đến, ngài xem, hiện tại phải làm sao?”

Hà Dĩ Kiệt tính toán trong lòng, nói cách khác, sau khi anh và Đỗ Phương Phương rời khỏi không lâu, Tương Tư liền một mình rời đi!

Bước chân anh dừng lại, nhưng lại đi nhanh về phía trước: “Đi lên trước đã.”