Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 605




Editor: May

Hà Dĩ Kiệt lại nhẹ nhàng kéo Đỗ Phương Phương một chút, hơi nhíu mày, làm như rất phiền chán liếc mắt nhìn Văn Tương Tư một cái, mới ôn nhu mở miệng: “Phương Phương, lúc anh tới, tuyết bên ngoài rơi rất lớn, hiện tại đêm đã khuya, nếu chúng ta đã nói rõ với Văn tiểu thư, anh cũng thanh toán một số tiền lớn, cũng tính như thanh toán xong giữa hai người chúng tôi rồi. Đã như vậy, vẫn lưu lại cho cô ta một bậc thang đi, để cô ta ngày mai đi, em xem được không?”

Đỗ Phương Phương nhướng mi lên, phản bác gần như sắp ra khỏi miệng, nhưng lại bị cô ta cường ngạnh nhịn xuống. Hà Dĩ Kiệt nói cũng đúng, nếu đã nói rõ, hai người bọn họ cũng chơi xong rồi, cô ta không rộng lượng một lần, ngược lại sẽ mất đi danh tiếng tốt, không chừng Hà Dĩ Kiệt sẽ bởi vậy mà cảm thấy ủy khuất Văn Tương Tư, càng thêm yêu thương ả!

Nghĩ đến đây, đôi mắt cô ta xoay tròn vài vòng, liền làm ra bộ dáng rầu rĩ không vui gật gật đầu: “Em cũng chỉ là nói lẫy mà thôi, anh xem anh hỏi ý của em, người khác nghe được, không chừng còn tưởng rằng em là người thủ đoạn độc ác, không nói tình cảm đấy. Đã trễ thế này, đương nhiên là đợi đến ngày mai rồi đi.”

Đỗ Phương Phương nói xong, liền quan sát thần sắc Hà Dĩ Kiệt, quả nhiên thấy mi tâm anh giãn ra, nét mặt nhìn cô ta càng nhu hòa thêm mấy phần. Mặc dù trong lòng cô ta vẫn không cam lòng, nhưng vì lần này bản thân kiềm nén đúng lúc, nên rất dương dương đắc ý.

“Vậy... chúng ta trở về đi, đừng đợi ở chỗ này...” Hà Dĩ Kiệt thấy cô ta đáp ứng, liền vội vàng đề xuất rời đi. Đỗ Phương Phương tự nhiên cũng không thích đợi ở chỗ này, đưa tay khoác lên tay anh, hai người thân thiết đi ra khỏi căn nhà này...

Không có tiếng đóng cửa, tiếng bàn luận xôn xao cũng rất nhỏ, một chút tiếng bước chân bình bịch đi xa, trong phòng này liền yên tĩnh trở lại. Quá yên tĩnh, liền làm cho khổ sở trong lòng người ta phóng đại lên mấy chục lần. Tương Tư đứng ở nơi đó hồi lâu, thẳng đến sau khi bốn phía đều yên tĩnh, thân thể căng thẳng của cô mới bỗng nhiên mềm nhũn, lập tức nằm trên đất.

Cô duy trì tư thế này hồi lâu, sau đó một mình chậm rãi bò dậy. Quần áo treo trong tủ, từng cái đều hết sức hoa lệ, nhưng cô làm như không thấy, cô tìm kiếm va ly của mình. Đúng, Hà Dĩ Kiệt nói, cầm hành lý của cô cút... Cô sẽ không lấy đi những thứ không thuộc về mình, cô mang thứ gì đến, liền mang theo thứ đó rời đi, cô không muốn bất cứ thứ gì thuộc về anh ta.

Cô không muốn gì hết, con người của anh ta, tình cảm tàn nhẫn ích kỷ của anh ta, tờ chi phiếu có chữ ký của anh ta, kim ốc xa hoa anh ta bố trí cho cô, tất cả trang phục hoa lệ mà anh ta đặt mua cho cô, những cưng chiều khó có được làm cho người ta cực kỳ hâm mộ kia, tất cả chỉ là mây trôi hư vô mờ mịt, lúc xuyên qua ngón tay, liền không để lại một chút dấu vết...

Vết thương trên lưng đã sớm đau đến khiến cả người cô đều chết lặng, cô mặc lên người bộ quần áo mang đến lúc ban đầu đi theo Hà Dĩ Kiệt vào một năm kia, là áo khoác ngoài nhung dê màu vàng nhạt mẹ mua cho cô, kiểu dáng Hàn quốc đáng yêu, từ sau đi theo bên cạnh anh ta, liền bị gác xó. Đồ của cô không nhiều, đều cất ở trong va ly này, cô tìm kiếm một hồi, không tìm được giày của mình, đành phải đi đến giá đựng giày, lấy một đôi rẻ nhất mang vào.

Lúc vừa tới thành phố A, gia sản của cô chính là những thứ này, bây giờ lúc chật vật rời đi, vẫn chỉ có một cái va ly này.

Cuộc sống giống như chuyển một vòng tròn, lại trở về chỗ cũ, thế nhưng Văn Tương Tư cô đã sớm không còn là cô gái nhỏ hốt hoảng sợ gặp biến cố như chim sợ cành cong nữa, cũng sẽ không là cô gái nhỏ bị anh đoạt đi trinh tiết che đầu khóc rống cả đêm, lại càng không phải là cô gái nhỏ ở trong khách sạn đất khách, bị anh ta tàn nhẫn tự tay giết chết đứa nhỏ còn đang trong bụng, không phải là cô gái nhỏ bất lực không biết nên đi nơi nào. Cuộc sống lúc trước của cô đều vây quanh anh ta, mà trong cuộc sống sau này của cô, sẽ không còn có người Hà Dĩ Kiệt này nữa.

Cô sẽ để cho anh ta hoàn toàn biến mất trong sinh mệnh của mình, cô sẽ không để cho anh ta lưu lại một chút dấu vết nào trong thế giới của mình.

Cô là một cô gái cố chấp và quật cường, cô quyết tuyệt dùng tất cả của mình chứng minh, cô muốn Hà Dĩ Kiệt có một ngày hối hận, hối hận đến chết cũng không có cách nào tha thứ cho chính mình.

Tương Tư kéo va ly đi ra ngoài, thẳng khi vào thang máy. Cô tựa ở trên vách thang máy bóng loáng sáng ngời, bàn tay không kiềm chế được dán sát vào bụng của mình. Cô nhẹ nhàng cười một tiếng, các người ngàn tính vạn tính, đều tính sai một điểm.

Đêm hôm đó, tuyết rơi ở thành phố A đặc biệt lớn, chỉ hơn một tiếng ngắn ngủi, đã nhuộm cả vùng đất thành màu trắng nồng đậm. Tương Tư mang giày đơn bạc giẫm tuyết đọng, đứng ở trên đường phố trống trải không người. Cô dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu, từng đóa hoa tuyết lớn như là nước mắt bay xuống từ trên trời, yên tĩnh tuyệt vọng không tiếng động.

Mà cô cũng sẽ không khóc nữa, nửa đêm trên đầu đường, chỉ có một mình cô, đi lẻ loi một mình.

Trên đời phụ nữ chỉ có hai loại, một là hạnh phúc một là kiên cường. Hạnh phúc được nâng ở lòng bàn tay không cần kiên cường, mà kiên cường lại là không thể không kiên cường.

Như là một gốc cây cỏ dại sinh trưởng sai lầm, Văn Tương Tư không thể không kiên cường, kiên cường muốn sống, kiên cường sống sót, sống để nhìn những người đó trải qua tất cả những thứ cô đã trải qua vào lúc này.

Hà Dĩ Kiệt, trời đất bao la, lúc chúng ta còn sống, nếu như có thể gặp lại, đó mới là sự bắt đầu của số phận.