Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 598




Editor: May

Nếu nói là kẻ thù hãm hại cha? Ngược lại không đúng, cha đã chết bốn năm, cũng không thấy có người tới tìm cô gây phiền phức. Tuy nói là bởi vì cô theo Hà Dĩ Kiệt, nhưng không có đạo lý trong ngày thường sẽ không có một chút động tĩnh, như vậy sẽ là ai? Trong trường học, cô quan hệ rất thân thiết với bạn học, không có người chán ghét cô!

“Cô... rốt cuộc cô là ai! Nếu không nói... tôi, tôi báo cảnh sát...”

Toàn thân Tương Tư đều đang run rẩy, cô cầm điện thoại di động chuẩn bị gọi điện cho Hà Dĩ Kiệt, trong miệng lại nói báo cảnh sát muốn dọa Đỗ Phương Phương.

Không ngờ, tay cô vừa mới ra khỏi chăn, còn chưa kịp giơ lên, chỉ nghe bên tai một tiếng xé gió gào thét, trên cổ tay lập tức truyền đến một trận đau nhức. Đau đớn kia cực liệt và bá đạo, lại giống như suốt đời đều chưa từng nếm qua, đau đớn kia lại giống như còn nồng đậm hơn đau đớn ngày đó anh đích thân hại chết con của bọn họ...

Cô bị đánh ngã ở trên giường, tóc dài bóng loáng như gấm xõa xuống. Điện thoại di động rơi xuống đất, bể thành hai nửa. Cô toát ra một thân mồ hôi lạnh, đau đớn này tới cực hạn, lại không có nước mắt.

Cô run run, nằm sấp ở nơi đó, xương bả vai cao gầy, vì đau đớn kia liền không ngừng run rẩy.

Đỗ Phương Phương nhìn ở trong mắt, lại ghen ghét trong lòng. Tính cách cô ta mạnh mẽ nhanh nhẹn, từ nhỏ lại lăn lộn đánh nhau lớn lên ở trong đám con trai, dĩ nhiên là không nhìn được bộ dạng thân thể mảnh mai yếu ớt không có sức lực như vậy của phụ nữ. Ở trong mắt của cô ta, phụ nữ như vậy đều là họa thủy, đều là hồ ly tinh! Đàn ông chính là bị bộ dáng nhỏ điềm đạm đáng yêu này của bọn họ lừa gạt, sau đó trái tim liền điên cuồng, chỉ biết vung tiền như rác nuôi dưỡng cưng chiều! Để người vợ lớn chính thất bọn họ ở nơi nào?

Đỗ Phương Phương cô ta tự nhiên không phải quả hồng mềm kia, muốn trước khi vào cửa, dùng một tình nhân nhỏ không đứng đắn đến gây khó dễ cô ta, vậy trước hết cũng phải xem Đỗ Phương Phương cô ta có mặc anh chà dẹp bóp tròn không đã!

Roi ngựa trong tay lại vunglên đánh xuống vai của Tương Tư, cô nhịn không được nữa, trong miệng phát ra một tiếng thét chói tai thê lương, cả người như là chạm điện lăn lộn ở trên giường. Trên lưng của cô vắt ngang một đường vết máu, xé rách áo ngủ bằng bông mỏng manh trên người thành những mảnh nhỏ...

Tương Tư chỉ cảm thấy đau đớn này thật sự còn khó chịu hơn lột da, vết thương kia đau rát, trên roi mang theo gai xước, theo lực đạo dọa người kia, liền cứng rắn kéo xuống một chút máu thịt...

Nước mắt cô liều mạng chảy xuống, cả người chật vật như là một con chó bị đuổi đánh rơi xuống nước lăn lộn gào lên, té từ trên giường xuống, bổ nhào lên trên thảm, nhưng vẫn không thể khống chế được, không ngừng lăn lộn giãy giụa. Cô không dừng được, đau đớn này không có cách nào hình dung. Cô chỉ hận tại sao mình không có chết, vì sao không chết vào lúc không còn đứa con, vì sao không bị những người đó đánh chết ở ở Cam Túc, vì sao không chết theo khi cha mẹ mất đi...

Tại sao cô lại muốn sống, tại sao muốn sống giống như một con chó, không rõ vì sao lại bị người đánh thành như vậy?

Đỗ Phương Phương tựa ở cạnh cửa, roi ngựa trong tay vung ra rồi lại nhanh nhẹn bị cô ta thu hồi lại. Cô ta cảm giác được roi trên người ướt sũng một mảnh, chóp mũi ngửi được loáng thoáng mùi máu tanh, lúc này mới cảm thấy giận dữ và ghen ghét vẫn tích tụ trong lồng ngực được phát tiết ra một chút.

Nhưng vẫn chưa đủ, còn chưa đủ! Trước khi chưa nhìn thấy Văn Tương Tư, cô ta cũng từng chỉ muốn hung hăng dạy dỗ cô một trận rồi đuổi cô cút đi, nhưng không biết tại sao, lần này cô ta nhìn thấy Văn Tương Tư, chỉ cảm thấy chói mắt. Trong tưởng tượng của cô ta, cô ta vẫn cho rằng người phụ nữ có thể làm cho người đàn ông như Hà Dĩ Kiệt mê luyến bốn năm, nhất định có tâm kế có thủ đoạn, cũng chắc chắn có mưu đồ, nhưng sau khi nhìn thấy Văn Tương Tư, bộ dáng của cô làm cô ta rất ngoài ý muốn!

Nhưng chính một phần ngoài ý muốn này, không khỏi làm cô ta kinh hãi. Thoạt nhìn cô gái này quá sạch sẽ thanh thuần, có lẽ cô chinh phục Hà Dĩ Kiệt không phải dùng lòng dạ tâm kế, mà chính là dùng vẻ tự nhiên tinh thuần và nhu nhược này, nếu như thật sự là như vậy...

Cô ta không dám nghĩ, cô ta đánh Văn Tương Tư, Hà Dĩ Kiệt sẽ có phản ứng như thế nào!