Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 596




Editor: May

Thanh Thu nói xong một câu này, Tĩnh Tri bỗng nhiên liền bình tĩnh lại. Cô biết tư vị ở chung của loại quan hệ này, giống như lúc trước cô cho rằng Mạnh Thiệu Đình đều biết tất cả, nhưng vẫn trơ mắt nhìn bộ dáng kia của nhà họ Phó, nhìn cha chết đi, cô cũng hận anh tận xương...

Chẳng trách Hà Dĩ Kiệt đối với Tương Tư như vậy, chẳng trách, anh ta hoàn toàn không xem em ấy là người, giày vò em ấy như vậy!

Thế nhưng lúc chuyện Tương Tư đi dạy học lộ ra, không phải Hà Dĩ Kiệt cũng là ngàn dặm xa xôi chạy đến cứu em ấy trở về ư? Khi đó Thiệu Đình còn nói hai người bọn họ rất tốt, sao... sao đột nhiên lại như vậy?

“Tương Tư phải làm sao bây giờ?” Tĩnh Tri chỉ cảm thấy khổ sở nói không nên lời. Cô gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu kia, giòn tan gọi cô là chị Tĩnh Tri, chị Tĩnh Tri, đến bây giờ lại như là hoa sớm héo rũ, không có một chút sức sống. Nếu em ấy đứng ở nơi đó, nếu không nói chuyện, gần như sẽ bị người xem nhẹ sự tồn tại của em ấy...

Tương Tư đáng thương, ở trên người của em ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thanh Thu lắc lắc đầu: “Tôi cũng không biết, đó dù sao cũng là tình cảm của em ấy, chuyện của em ấy, sao chúng ta có thể tùy tiện nhúng tay? Huống chi...”

Thanh Thu cười khổ một tiếng: “Hình như Tương Tư đã yêu Hà Dĩ Kiệt, đây mới là vấn đề khó khăn lớn nhất. Nếu như em ấy không yêu, vậy liều mạng xé rách mặt, để cho Bắc Thành và Thiệu Đình đi tìm Hà Dĩ Kiệt can thiệp, để anh ta thả người, nhưng hiện tại, chưa chắc Tương Tư nguyện ý rời đi...”

“Sao em ấy lại ngốc như thế? Hà Dĩ Kiệt đều sắp cưới người khác, em ấy lưu lại làm gì? Chẳng lẽ thực sự đi làm tình nhân của anh ta, làm tình nhân ư?”

Tĩnh Tri thì thào lên tiếng, chỉ cảm thấy chuyện đời thật sự là quá lừa gạt người, vì sao Tương Tư phải yêu Hà Dĩ Kiệt? Anh ta là người đàn ông tàn bạo và độc ác, em ấy đã từng dù chết cũng muốn thoát đi, nhưng nay lại không muốn đi?

Thanh Thu trầm mặc hồi lâu, mới đổ xác trà trong tách rồi đứng lên: “Tĩnh Tri, chúng ta trở về thôi, ngày mai tôi hẹn cô cùng đi thăm Tương Tư, mặc kệ thế nào, chúng ta phải đi gặp em ấy một lần. Về tình về lí, Hà Dĩ Kiệt cũng không thể ngăn cản!”

Tĩnh Tri gật gật đầu, “Được, tôi cũng nghĩ như vậy, mặc kệ thế nào, chúng ta phải đi, dù sao cũng phải nói từ biệt với Tương Tư!”

Nhưng bọn họ lại không đợi được ngày từ biệt đó.

Lúc đêm khuya, tầng mười hai khu chung cư hoa viên Cẩm Hồ ở thành phố A, căn nhà giống như cả ngày đều không có người ở bỗng nhiên trở nên náo nhiệt.

Một cô gái rất trẻ tuổi đi ra từ thang máy, có một đôi mắt xếch treo ngược, khuôn mặt hơi đen lại có màu sắc rất khỏe mạnh. Bên cạnh cô ta đi theo mười mấy người, thoạt nhìn bộ dáng như được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, chia ra ở hai bên người cô ta, lặng im không tiếng động.

Đỗ Phương Phương nhìn cánh cửa đóng chặt kia, trên môi liền hiện lên nụ cười khinh thường. Nghe nói nơi này là chỗ ở của tình nhân nhỏ mà chồng tương lai - Hà Dĩ Kiệt của cô không ngại khiến trách lớn kim ốc tàng kiều. Nghe nói tình nhân nhỏ này theo Hà Dĩ Kiệt bốn năm, thật đúng là hiếm thấy! Nhưng mà, ngược lại cũng có thể nói cô ta thật sự có mấy phần thủ đoạn, nhưng lưu lại hồ ly tinh như vậy, cuối cùng là tai họa.

“Tiểu thư, thực sự muốn như vậy? Nếu như lão tướng quân biết...” Người đàn ông bên cạnh vừa mở miệng, Đỗ Phương Phương liếc một ánh mắt sắc bén qua, người nọ lập tức cúi đầu không dám lên tiếng nữa. Người nào không biết tiểu thư là bảo bối, hòn ngọc quý trên tay lão tướng quân, từ nhỏ liền nuôi dưỡng bên người giống như bé trai, chạy nhảy đánh nhau ở trong doanh trại. Đỗ Phương Phương luyện tập một thân cưỡi ngựa giỏi, thuật bắn súng tốt, được lão tướng quân yêu thương nhất, thậm chí mấy lần than thở với mấy tâm phúc rằng Phương Phương không phải là một bé trai, bằng không kế thừa chức vụ của ông, chỉ có một mình nó!

Vì thế trong ngày thường cũng đặc biệt coi trọng, tự mình mang theo bên cạnh để rèn luyện. So với cha mẹ Đỗ Phương Phương, cô ta còn có nhiều mất phần mặt mũi ở trước mặt ông lão hơn. Người theo Đỗ lão tướng quân, có ai không biết, Phương Phương tiểu thư nói một câu, còn hơn thiên ngôn vạn ngữ của người khác. Trong ngày thường đương nhiên là tiền hô hậu ủng nịnh hót thế nào, cưng chiều thế nào cũng không đủ, dần dà, dù là gia giáo tốt đẹp, nhưng cũng không khỏi dưỡng ra tính tình cao ngạo ương ngạnh. Huống chi lão tướng quân rất thiên vị cô ta, mấy lần gây họa cũng đều được lão tướng quân ép xuống, không trách cứ quá nhiều. Thời gian dài, Đỗ Phương Phương lại dưỡng thành nói một không nói hai, ngay cả ở trong nhà, có đôi khi cha Đỗ cũng phải nhường nhịn cô ta mấy phần.