Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 590




Editor: May

Bọn họ ở chung một chỗ cả đêm, làm cái gì, không cần đoán nữa.

Thanh Thu cười lạnh một tiếng, lại chợt phát hiện chính mình cười ra nước mắt. Cô cười càng vui vẻ hơn, nước mắt văng ra khắp nơi, tay cô bỗng nhiên vỗ mạnh lên tay lái, trong cơn đau nhức, cô tự nói rõ ràng với mình, Triển Thanh Thu, nếu như cô còn có cốt khí, liền vĩnh viễn đừng quay đầu lại, bằng không, chính cô cũng khinh thường chính mình!

************************************

Một năm kia trời đông giá rét, nhất định là một mùa làm cho người ta không thể quên được.

Sau khi tất cả trải qua một màn lễ rửa tội bằng máu tươi, những người không bị gió đuổi đến bên người, tâm tình lại như là bị gió kia thổi những mảnh vụn đàn hương rơi xuống đầy đất, vắng lặng thê lương nói không nên lời.

Mạnh Thiệu Tiệm bị bỏ tù vì tội liên quan đến ma túy, không ngờ lại bỗng nhiên tự sát ở trong ngục, cứu chữa không hiệu quả nên tử vong. An Thành bị bắt giữ vì là kẻ tình nghi với tội danh có ý định mưu sát Mạnh Thiệu Hiên ở Việt Nam. Từ đầu chí cuối, Bình Bình ở nước Úc xa xôi đều không có trở về. Sau khi tin con lớn nhất chết truyền đến, bà Mạnh không ăn không uống ba ngày, cũng buông tay ra đi, nguyện vọng duy nhất trước khi lâm chung chính là muốn gặp cháu gái ruột một lần. Tĩnh Tri không có cự tuyệt, để cho Mạnh Thiệu Đình mang theo Tiểu Khả đến bệnh viện.

Về sau nghe bảo mẫu đi theo nói, lão phu nhân luôn luôn kiên cường và cay nghiệt kia ôm cháu gái khóc nước mắt nước mũi một phen, làm sao cũng không nỡ buông tay ra. Tĩnh Tri liền có chút chua xót nói không nên lời, nhưng vẫn không có biện pháp khiến chính mình đồng tình với bà ta, đến cùng cuối cùng thiện ác đều có quả báo, ai cũng trốn không thoát.

Bà ta gieo xuống nhân gì, cũng sẽ có thể kết ra quả đó. Bà ta gieo nhân ác, ông trời tuyệt đối sẽ không thưởng cho bà ta quả thiện, thiên lý sáng tỏ.

Đến giao thừa, thành phố A giống như kéo bông bay lả tả xuống, nổi lên bão tuyết. Bão tuyết yên tĩnh và không tiếng động, chỉ trong một đêm đã che giấu tất cả dơ bẩn và hỗn loạn của thành phố này. Đợi đến khi sáng sớm mở mắt ra, trời đất đã trắng xóa một mảnh thật sạch sẽ.

Đưa mắt nhìn bốn phía, trời và đất tựa hồ dung hợp thành một thể. Tĩnh Tri khoác áo, vén một góc rèm lên, liền nhìn thấy một mảnh trời mờ mịt. Cô khép vạt áo lại, vừa định rút tay về, thân thể liền bị người ở phía sau ôm chặt lấy. Một đôi bàn tay nóng hổi sưởi ấm tay hơi lạnh của cô, giọng nói sau lưng mang theo buồn ngủ nhập nhèm trầm thấp truyền đến: “Xem trên người em đông lạnh rồi nè, mau nằm xuống?”

Cô cười hì hì, xoay người dán nửa thân thể lạnh như băng vào trong lòng ấm áp của anh. Mạnh Thiệu Đình bị lạnh lẽo của cô làm rùng mình, liền ôm cô chặt hơn, cầm tay cô bỏ vào trong áo ngủ của mình, dán trên bụng rắn chắc ấm áp. Anh nhắm mắt lại biếng nhác cúi đầu lẩm bẩm: “Coi chừng sinh bệnh, lại khóc nhè...”

Xoa xoa tay cô, lại nhấc chân kẹp cô ở trong lòng, như là một lò sưởi bao vây cả người cô lại. Tròng mắt Tĩnh Tri phát sáng, nâng đầu cắn cằm của anh; “Sinh bệnh thì anh chăm sóc em, cũng không cần cả ngày bận rộn chuyện của công ty...”

“Chờ vào quỹ đạo, chúng ta ra nước ngoài đi, để cho Thiệu Hiên xử lý tất cả ở đây. Dù sao sau này Mạnh thị cũng là của Phi Đồng, chú ấy làm cha lót đường trước cho con trai mình, cũng là chuyện phải làm...”

Tĩnh Tri nghe xong rầu rĩ, cô biết anh mang cô và Tiểu Khả đi, là vì không muốn để cho cô xấu hổ. Dù sao cô và Thiệu Hiên từng có một đoạn quá khứ như vậy, còn có một đứa con trai...

Nhưng nghĩ đến sau này phải tách ra với Phi Đồng, rốt cuộc cô vẫn mất mác.

“Không có việc gì, chúng ta nhớ thằng bé thì sẽ trở lại thăm nó.” Anh hôn cái trán của cô, bỗng nhiên ôm chặt lấy cô hơn, cúi đầu nói: “Cho tới hôm nay đều đã nửa tháng rồi? Cái kia... được hay không?”

Tĩnh Tri lập tức không có tâm tình thương cảm, lật người trở mình cho anh một cái lưng, mặt cũng chôn ở trên gối đầu, giọng nói có chút rầu rĩ truyền đến: “Em buồn ngủ lại rồi, mệt muốn chết...”

“Em ngủ của em...” Anh lại dán qua, bàn tay chen từ nơi thắt lưng và giường kề nhau đến trên ngực của cô, hơi thở cực nóng liền dâng lên ở bên tai của cô, giọng nói của anh vang vang, lại mang theo tình dục nóng hổi, gần như nóng hòa tan cả cô...

“Sao lại giống như không giống trước kia?” Anh dán sát vào vành tai của cô dịu dàng nói. Đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ phác thảo ở trên vành tai của cô, tay còn không thành thật áp sát nhào nặn mềm mại của cô: “Hình như... lớn một chút? Có phải hay không?” Anh cắn vành tai của cô, hơi dùng lực, như muốn tiếng than nhẹ trăm xoay vạn chuyển tràn ra từ trong miệng của cô...

“Anh... nghiêm chỉnh chút đi!” Thân thể Tĩnh Tri nóng dọa người, nhịn không được giận dữ liếc mắt nhìn anh một cái, oán giận nói.