Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 589




Editor: May

Nghĩ vậy, liền lôi kéo Mạnh Thiệu Đình, giọng điệu cũng mang theo cứng rắn: “Thiệu Đình, chúng ta đi thôi, đừng ở chỗ này quấy rầy người ta.”

Cô nói xong, cũng không liếc mắt nhìn Lạc Tương đứng ở bên cạnh một cái, nhấc chân liền đi đến chỗ đỗ xe. Mạnh Thiệu Đình vội vàng ôm Tiểu Khả đuổi theo, gấp gáp đỡ cô, đến trước xe mở cửa xe, nhìn cô đi vào ngồi xong, cài dây an toàn cho cô, lúc này mới đưa Tiểu Khả cho cô, mình cũng ngồi xuống.

Bọn họ thay đổi tài xế, từ sau khi Thiệu Hiên nói chuyện An Thành cho bọn họ nghe, Mạnh Thiệu Đình liền không lộ thanh sắc sắp xếp nhiệm vụ khác cho An Thành, tạm thời để cho anh ta đi nước ngoài.

Lạc Tương nhìn thấy hai người hoàn toàn xem thường cô ta, không khỏi âm thầm sinh hận, khẽ cắn môi, xoay người lê hoa đái lệ nhào vào trong lòng Thẩm Bắc Thành, như kẹo đường dẻo xoay qua xoay lại trong ngực anh: “Bắc Thành... Anh nhìn bọn họ, cũng quá không lễ phép rồi, em đứng ngay bên cạnh bọn họ, lại không thèm chào hỏi một tiếng, Mạnh tiên sinh là người có thân phận, có địa vị như vậy, sao lại tìm được một người phụ nữ như thế chứ? Thực sự là không có giáo dưỡng!”

Thẩm Bắc Thành bị tiếng huyên náo của cô ta làm phiền lòng, không khỏi đưa tay đẩy cô ta ra, giọng nói cũng không kiên nhẫn: “Em không có việc gì ý kiến về người khác làm gì? Nhiều chuyện!”

Chỉ kém không nói cô ta bà tám thôi!

Lạc Tương tức giận, mặt đều tái xanh, một lúc lâu sau mới khẽ cắn môi, cố gắng nặn ra nụ cười vô hại, lại đuổi theo kéo tay anh ta lay động làm nũng: “Anh Bắc Thành, em sai rồi, anh biết em là miệng ác chứ tâm không ác mà, anh đừng giận em...”

Thẩm Bắc Thành bị cô ta lắc lư như vậy, liền không khỏi nhớ tới hai người khi còn bé, mẹ Lạc Tương sinh bệnh qua đời vào lúc cô ba tuổi, mẹ anh yêu thương cô, lại bởi vì hai nhà là thế giao, bởi vậy một năm thì có hơn phân nửa thời gian Lạc Tương đều sống nhờ ở trong nhà anh. Khi đó cô khóc cả ngày, muốn tìm mẹ cả ngày, chỉ có lúc anh dỗ dành thì cô mới bằng lòng ngoan ngoãn nghe lời, mà tính tình anh luôn luôn lãnh đạm, cũng chỉ khi cô lắc lư cánh tay của anh, đỏ vành mắt gọi anh là anh Bắc Thành, anh mới có thể tràn ra một nụ cười...

Nếu như nói, sau này anh không có gặp được những người đó, không có phát sinh những chuyện kia, có lẽ anh liền xuôi gió xuôi nước kết hôn với cô, con cũng có một đám rồi...

Nhưng chuyện đời trêu người, tình cảm của anh với cô, cuối cùng vẫn giảm đi từng chút từng chút...

Chỉ là nghĩ đến những chuyện đã trải qua kia, lại không kiềm được liền mềm lòng với cô, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, “Được rồi, không khóc, chúng ta trở về thôi.”

Lạc Tương nín khóc mỉm cười, lập tức tươi cười rạng rỡ ôm lấy anh, “Anh Bắc Thành, anh tốt nhất...”

Thẩm Bắc Thành lại không lên tiếng, chỉ yên lặng mở cửa xe ra, lên xe, khởi động xe rời đi.

Thanh Thu nhẹ nhàng lái xe, lúc đi thẳng đến ngã tư đường chờ tín hiệu, cô vẫn là tâm bình khí hòa.

Cô không giận, không tức giận chút nào, mặc kệ anh ta là cố tình hay vô ý, đều không liên quan chút nào với cô. Anh ta yêu như thế nào thì như thế ấy thôi, có gì đáng ngại? Anh ta và Sở Lạc Tương tu thành chính quả, cô không cần gì phải tức giận! Cô cũng không phải là không ai muốn, chờ trở về Pennsylvania, năm nay lấy giấy chứng nhận học vị tới tay, cùng lắm thì cô đồng ý lời cầu hôn của Darren, gả cho anh ấy rồi ở lại nơi đó, cả đời cũng không trở lại nữa!

Một hàng dài xe ô tô tắc nghẽn làm cho người ta nhìn liền phiền lòng một trận, mà đèn đỏ giống như vĩnh viễn không bao giờ nhảy chuyển, Thanh Thu dần dần bắt đầu có chút bực bội. Cô tiện tay mở nhạc, lại chính là một bài 《Người qua đường 》của Giang Mỹ Kỳ...

Lời nhạc kia lập tức đâm ở trên ngực của cô.

Lần này tôi là người qua đường nhìn anh đi, đứng ở bên ngoài tình yêu thắp sáng ánh nến ở bốn phía, phát hiện hồi ức kia không có cách nào chắp vá, trong nháy mắt gió mùa hè giống như chuyển thu...

Lần này tôi là người qua đường lướt qua anh, hạnh phúc là lý do duy nhất tiếp tục yêu, lúc này tôi cần gì trở thành đối thủ của anh, yêu đến cuối cùng, thành toàn tự do cho anh...

Đúng, cô thành toàn cho anh ta, cuộc sống anh ta cho cô, không phải giống như cuộc sống cô mong muốn. Mà tình yêu cô cho anh ta, cũng không phải giống như ước vọng tốt nhất của anh ta. Cô chán ghét cuộc sống riêng dơ bẩn và hỗn loạn của anh ta, anh ta oán giận tâm cô quá nhỏ, cái gì cũng so đo, khắc khẩu, chia tay, hòa hảo, rồi lại cãi vã...

Cuối cùng ngày đó, anh ta không trở về. Cả buổi tối, cô đều chờ đợi, cô không có nước mắt chờ đợi, cô tìm mười vạn lý do giúp anh ta.

Thế nhưng ngày hôm sau vẻ mặt xuân phong đắc ý của Sở Lạc Tương đã phá hủy toàn bộ tự tin và mong đợi của cô.