Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 583




Editor: May

Mạnh Thiệu Đình lưu luyến không rời giao con gái cho bảo mẫu, rồi mới ngồi xuống ở bên giường của cô. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều trầm mặc, một lúc lâu sau, Mạnh Thiệu Đình mới nhẹ nhàng mở miệng: “Anh muốn dùng Khả Khả như nhũ danh của con gái, sẽ cho con bé thêm một cái tên khác, em có nguyện ý hay không?”

Tĩnh Tri hơi ngẩn ra, nghĩ đến hiện nay Thiệu Hiên đã trở về, tự nhiên cũng liền gật đầu thuận theo ý tứ của anh: “Được, anh nói tên nào tốt?”

Trên mặt Mạnh Thiệu Đình có một chút không được tự nhiên, một lúc sau anh mới cúi đầu khụ một tiếng: “Anh ở bên Úc vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, em nói, gọi Thanh Vũ có được không?”

“Thanh Vũ?” Tĩnh Tri có chút kinh ngạc, sao lại nghĩ đến một cái tên lạ như vậy? Cô nhịn không được nhìn anh, lại thấy trên mặt anh lướt qua một vết hồng khả nghi, vừa muốn nhìn kỹ lại, anh liền nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường: “Anh có bảo người hầu hầm canh cho em, anh đi lấy.”

Nói xong, liền đứng lên rời đi.

Tĩnh Tri nằm ở nơi đó, suy nghĩ tên này, một lúc lâu sau, sắc mặt cô bỗng nhiên đỏ lên, môi xinh xắn lại chậm rãi nâng lên. Thanh Vũ, Thanh Vũ -- thì ra là thế!

Lấy chữ thanh trong tên của cô, lấy chữ vũ trong tên của anh, vậy là thành Thanh Vũ!

Đây là kết tinh tình yêu của bọn họ, là thịt là xương trong xương cốt của bọn họ, chỉ cần đọc đến tên này, liền lập tức có thể nhớ tới hàm nghĩa vì sao anh lấy tên này!

Tĩnh Tri hơi giật giật thân thể, có cảm giác đau đớn mơ hồ truyền đến, chỉ cảm thấy một nửa trong cơ thể giống như đều là nước biển, rét lạnh đến xương, một nửa giống như ngọn lửa, đốt cô đến đứng ngồi không yên.

Hành động lần này của anh, dù cho cô là người ngu cũng nhìn ra tình ý thật sâu trong đó, nhưng còn có một vấn đề, từ đầu chí cuối đều quấy nhiễu cô, khiến cô mỗi khi nhớ tới, đều cảm thấy như là xương mu bàn chân, làm thế nào cũng không ném được. Sau khi rời khỏi cô đi Úc, Thiệu Đình gặp được người phụ nữ ưu tú kia, người phụ nữ tên là Lâm Nhan Tịch kia, anh rốt cuộc phải làm sao?

Vừa nghĩ tới Lâm Nhan Tịch, liền không có cách nào khống chế nghĩ đến giọng nói ôn nhu vào đêm hôm đó, lúc cô gọi điện thoại tới. Tĩnh Tri hơi nghiêng mặt, nửa gương mặt chôn ở trên gối mềm mại, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy trong góc cửa sổ chiếu tới một chút ánh sáng mông lung, nỗi lòng lại càng thêm bực bội hơn. Lại thấy y tá đi tới kiểm tra thân thể, cũng muốn đổi thuốc vết thương phía dưới, một phen lăn qua lăn lại, trên người ra mồ hôi gần như làm ướt đẫm cả chăn. Thân thể cô vốn gầy yếu, bây giờ lại hao tốn nguyên khí rất lớn một phen, liền cảm thấy có chút không nhịn được.

Lúc anh và người hầu bưng canh tiến vào, cô cũng chỉ nhắm hai mắt lười biếng một lát. Đèn trong phòng bệnh đã được ai đó bật lên, hai mắt nhắm lại của cô cảm thấy hơi chói, lông mày liền hơi cau lại. Ánh sáng trong phòng liền dần dần tối xuống, có ai nhẹ nhàng gọi ở bên tai của cô, Tĩnh Tri, Tĩnh Tri ngồi dậy uống chút canh...

Trong lòng cô khó chịu, vừa hận vì sao anh chưa bao giờ giải thích, bướng bỉnh nhắm mắt không muốn mở. Cô rất sợ, sợ nước mắt mình cứ như vậy rơi xuống.

Mạnh Thiệu Đình gọi mấy tiếng, thấy cô vẫn nhắm hai mắt như trước, trong lòng suy nghĩ có lẽ cô quá mệt mỏi, liền ra hiệu người hầu bưng canh đến phòng nghỉ sát vách trước, anh cũng cẩn thận đắp kín chăn cho cô, xoay người đi ra ngoài.

Ánh đèn biến mất, chỉ để lại một mình cô ở trong bóng tối, vết thương cũng càng đau hơn, khiến cô càng cảm thấy ủy khuất. Cô sinh hai đứa bé, hiện ở phía dưới lại bị cắt một chút, anh nhất định chỉ có thể càng ngày càng chán ghét cô. Lại nói bên Úc còn có một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp như vậy chờ anh, Bình Bình cũng nói bọn họ muốn đính hôn!

Anh như vậy thì tính là cái gì? Một chân giẫm hai thuyền? Tĩnh Tri càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, cô không thể tiếp tục như vậy nữa, cô còn nghĩ ngợi lung tung như vậy, nhất định sẽ điên mất. Hiện tại cô không ai thương yêu, chỉ có tự mình thương yêu bản thân, cô cũng không thể không có tình yêu không có chồng, đến thân thể tốt cũng không có chứ?

Giùng giằng muốn xuống giường, ai biết trên người hoàn toàn không dùng được chút khí lực. Y tá kia lừa cô, nói cái gì sản phụ phòng bệnh sát vách bên này vừa mới sinh xong, bên kia liền bước đi như bay, hoàn toàn là gạt người! Cô rõ ràng đau sắp chết!

Hơn nữa, người bị cắt chỗ đó, cô không tin cô ta còn có thể bước đi như bay!

Nghĩ đến, rồi lại chỉ cảm thấy ủy khuất nói không nên lời cứ như vậy tràn ngập khắp ngực. Lúc cô sinh con gái cho anh, anh liền tới đây nói anh yêu em, anh chỉ yêu em, con gái ra đời xong, anh liền mặc kệ, ném một mình cô ở trong này, chẳng lẽ anh không lo lắng vết thương cô có đau hay không? Trong lòng cô có khó chịu hay không ư?

Sau khi sinh, phụ nữ có thai sẽ yếu ớt nhất, cố tình gây sự nhất, mà biện pháp hữu hiệu duy nhất cũng chỉ là ôm chặt cô vào trong ngực. Tĩnh Tri nhớ anh, chỉ muốn anh ở bên cạnh cô. Cô không muốn để cho anh ở nơi mà tầm mắt cô không nhìn thấy, một khi như vậy, cô liền không khống chế được, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung có phải là anh đang gọi điện thoại cho Lâm Nhan Tịch không...

Đúng, đêm hôm đó, anh còn nói điện thoại anh anh em em với Lâm Nhan Tịch...

Tĩnh Tri nghĩ tới đây, liền tâm phiền ý loạn một trận, bỗng nhiên nghĩ đến hiện tại không chừng anh đang dỗ Lâm Nhan Tịch, bỗng nhiên lại nghĩ đến một lúc lâu chưa nhìn thấy Khả Khả, nhưng dù tâm loạn như ma, lại cứ vẫn không thể động đậy được, lập tức không nhịn được liền khóc lên...