Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 562




Editor: May

Chăm chú lắng nghe? Âm thầm giày vò con gái nuôi của ông đến nỗi người không ra người, quỷ không ra quỷ, hiện tại ngược lại giả bộ cúi thấp ở trước mặt ông? Ông làm chức vị này đã vài chục năm, ngồi vững vàng vị trí này, còn chưa có người có thể đùa bỡn ông ở trong lòng bàn tay như vậy đâu!

“Tôi đã biết chuyện của Tĩnh Ngôn, Thiệu Tiệm à, cháu đối xử với Tĩnh Ngôn như vậy, chính là đang đánh mặt mũi của tôi. Tôi cũng không nói nhiều lời, người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, từ nay về sau ở thành phố A, có cháu thì không có tôi, có tôi sẽ không có cháu.”

Tiêu thư ký nói xong câu đó, không đợi anh mở miệng liền cúp điện thoại. Mạnh Thiệu Tiệm chỉ cảm thấy trong tai một trận ong ong, cũng không cầm nổi di động nữa! Chẳng trách Hà Dĩ Kiệt vô pháp vô thiên như vậy, hóa ra phía sau có người cho anh ta chỗ dựa đến chỉnh anh!

Chỉ là bên cạnh Phó Tĩnh Ngôn đều là người của anh, rốt cuộc sao cô ta có thể có can đảm vạch trần chuyện của anh? Tiện nhân đáng chết này, sớm biết anh sẽ thua ở trong tay của cô ta, ngày đó anh sẽ không nên tốt bụng cứu cô ta một mạng!

Mạnh Thiệu Tiệm giận dữ công tâm, giơ tay lên liền chuẩn bị ném điện thoại, không ngờ điện thoại lại vang lên vào lúc này, anh tiện tay bắt máy, lại là giọng nói của Phó Tĩnh Ngôn.

“Tiện nhân!” Mạnh Thiệu Tiệm đang trong cơn thịnh nộ, nhịn không được liền chửi ầm lên: “Phó Tĩnh Ngôn, cô đừng quên kết quả của một dân lang thang!”

“Chuyện cho tới bây giờ, anh nghĩ rằng tôi còn sợ anh sao? Mạnh Thiệu Tiệm, người khác không biết, nhưng Phó Tĩnh Ngôn tôi biết, Thiệu Đình là anh hại chết đúng không? Anh - tên cầm thú này, kẻ không bằng heo chó! Anh lại xuống tay được với cả anh em của mình, anh có còn là người không? Không phải anh muốn làm người bề trên ư? Nhưng tôi sẽ không cho anh được như ý đâu, anh cướp đi những thứ gì của Thiệu Đình, hiện tại phải nên trả về nguyên vẹn cho tôi! Mặc dù tôi không cần mạng của anh, nhưng cũng muốn cho anh nếm thử tư vị mất đi tất cả quyền thế! Mạnh Thiệu Tiệm, anh cứ chờ xuống địa ngục cho tôi!”

“Phó Tĩnh Ngôn...” Mạnh Thiệu Tiệm tức giận, toàn thân phát run, cầm điện thoại đã cúp kia, cuối cùng anh hận nghiến răng nghiến lợi, vung tay một cái ném mạnh điện thoại xuống đất, vỡ thành những mảnh vụn!

“Đại thiếu...” Thuộc hạ đứng ở một bên run như cầy sấy nhìn anh, lại thấy cả người anh ẩn ở trong bóng tối, khuôn mặt lại vặn vẹo tới cực hạn. Anh ta không dám nhìn nhiều, cuống quít cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đại thiếu... lòng người trong công ty hoang mang, ngày mai ngài có muốn ra mặt hay không...”

“Cút!” Mạnh Thiệu Tiệm khẽ quát ra tiếng, hung hăng đập một quyền lên vách tường. Thuộc hạ không dám nhiều lời, hoảng sợ xoay người chạy ra ngoài. Mạnh Thiệu Tiệm lại nhịn không được cười lạnh ra tiếng. Tiếng cười dần dần lớn hơn, tới cuối cùng, anh lại chật vật ngã ngồi xuống đất, bàn tay chống đầu, dần dần cười ra nước mắt...

Hóa ra trên đời này, không phải anh có tài là có thể bò càng cao, hóa ra trên đời này không phải anh cố gắng là có thể thành công, có một loại người, vận mạng của bọn họ vĩnh viễn điều khiển người khác ở trong tay. Ví dụ như anh: Ban đầu tất cả của anh do cha mẹ ruột điều khiển, mà bây giờ, vận mệnh của anh lại do người nắm giữ quyền sinh sát điều khiển!

Anh còn cho mình là ưu tú, mình là người có năng lực đảm nhiệm được chức vị chủ tịch Mạnh thị, rốt cuộc anh đã hiểu rõ kết quả, trong trò chơi này, người có quyền chủ động thao túng từ đầu chí cuối, hoàn toàn không phải là anh!

Mạnh Thiệu Đình chết rồi thì sao? Ngay cả khi nó đã chết, còn có bạn bè của nó dốc hết toàn lực muốn báo thù cho nó, còn có người tình của nó vứt bỏ không để ý sống chết vì nó, còn có người phụ nữ nó yêu mến không tiếc để hai tay nhiễm máu tươi vì nó!

Nhưng Mạnh Thiệu Tiệm anh có cái gì? Anh không có gì cả! Từ đầu đến cuối, anh đều là người thất bại. Anh còn sống, thế nhưng cho dù anh sống đến một trăm tuổi, anh vẫn là một người thất bại, anh đã sớm thua đến mất hết cả vốn!

*****************************

Ba mươi tháng mười, mưa to như trút nước.

Ngày dự tính sinh là ngày mai, nhưng bụng Tĩnh Tri đã đau đớn đứt quãng một ngày. Cô cố gắng chống đỡ chuẩn bị chăn sạch sẽ, bảo phòng bếp nấu xong nước nóng đựng ở trong bình thủy, cây kéo sạch sẽ rửa qua nước sôi, lại dùng cồn tiêu độc, sau khi chuẩn bị sắp xếp tất cả công việc, cô ở trong phòng chờ Mạnh Thiệu Tiệm trở về.

Tám giờ tối, anh khoác một thân nước mưa chậm rãi về nhà.

Tĩnh Tri đẩy tờ báo trước mặt ra, khóe môi không kiềm chế chứa một nụ cười lạnh. Cho dù anh ta cướp hết tất cả từ trong tay Thiệu Đình thì sao? Anh ấy không chiếm được, anh ta cũng không xứng có. Mạnh Thiệu Tiệm, cuối cùng báo ứng của anh cũng đã tới.

Mạnh Thiệu Tiệm mới vừa vào cửa, liền nhìn thấy ánh đèn vàng trong phòng ăn, nhàn nhạt, mờ ảo, làm cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy ấm áp nói không nên lời. Bước chân của anh liền chậm rãi ngừng lại, chỉ đứng ở nơi cửa, nhìn cô.