Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 552




Editor: May

Cô đã từng rất khinh thường dùng phương thức và thủ đoạn như thế để giữ chân người khác, nhưng giờ này ngày này, cô lại có hôm nay, lại sẽ dùng phương thức như thế, tính toán giữ một người đàn ông lại.

Nhưng cô không hối hận, nếu như lại muốn cô lựa chọn lần nữa, cô vẫn sẽ nói cho anh biết, cô vẫn sẽ nghĩ hết biện pháp giữ anh lại. Cô yêu anh, cô rất yêu anh!

Tay nắm di động của Mạnh Thiệu Đình lập tức cứng đờ, tim anh giống như cũng ngừng đập, đầu óc giống như không có cách nào chuyển động. Anh ngồi ngốc ở trên giường, một đôi mắt vốn thâm trầm lợi hại, giờ lại tràn ngập mờ mịt.

Chỉ là sau một lát, mờ mịt kia lại hóa thành lạnh lùng trào phúng, anh trầm thấp mở miệng, từng câu từng chữ, giống như lưỡi dao sắc bén cắt vào máu thịt Tĩnh Tri.

“Phó tiểu thư, vui đùa như vậy, một chút cũng không buồn cười. Huống chi, bây giờ cô dùng phương thức như thế, thực sự rất buồn chán. Xin lỗi, tôi bề bộn nhiều việc, không có thời gian phụng bồi cô chơi trò như vậy.”

Mạnh Thiệu Đình nói xong, liền chuẩn bị cúp điện thoại.

Nước mắt trên mặt Tĩnh Tri đã khô, cô nhanh chóng mở miệng, nhân lúc trước khi anh cúp điện thoại: “Em đi bệnh viện kiểm tra, mang thai tròn tám mươi ngày. Anh tính toán đi, tám mươi ngày trước chính là ngày em trở về từ Australia. Mạnh Thiệu Đình, em mang thai, là của anh!”

Cô nói xong lời cuối cùng, rốt cục vẫn phải kích động. Anh không tin cô, anh không tin cô mang thai! Anh cho rằng cô đang dối gạt anh, đang đùa giỡn anh, là muốn dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy lừa anh trở về!

Nhận thức này khiến cô khổ sở, huyết quản toàn thân đều giống như muốn nổ tung. Cô gắt gao níu chặt ngực của chính mình, cả người đều dựa vào ở trên sô pha, tựa hồ động một chút, thở gấp, cũng khó khăn đến muốn chết!

Mạnh Thiệu Đình cũng giống như bị lời của cô làm sợ ngây người, không thể nói rõ trong lòng anh đang có tư vị gì. Anh đã từng muốn, rất muốn một đứa nhỏ thuộc về anh và Phó Tĩnh Tri, thế nhưng thất vọng một lần lại một lần, lại khiến anh cảm thấy suy nghĩ một chút cũng là một loại xa xỉ.

Lúc cùng một chỗ, cô uống thuốc tránh thai. Về sau, cô và Thiệu Hiên rời đi. Sau đó, cô lại trở về bên cạnh mình. Tiếp đó, anh chưa từng chủ động hỏi cô, có áp dụng biện pháp tránh thai không? Anh sợ hãi đáp án kia, sợ hãi tình nguyện trong lòng mình có một chút vương mắc, sợ hãi thà rằng chính mình nghĩ ngợi lung tung, cũng không dám đi hỏi cô một câu.

Thế nhưng, tại sao là bây giờ? Vì sao sau khi anh buông tay, vì sao sau khi anh quyết định không yêu cô, cô lại nói cho anh biết. Mạnh Thiệu Đình, em có con của anh!

Phó Tĩnh Tri, rốt cuộc em muốn như thế nào? Lúc tôi yêu em, cưng chiều em, em không xem tôi là người. Hiện tại tôi đi, tôi muốn rời khỏi em, bắt đầu cuộc sống mới của tôi, em nói em có đứa nhỏ, rốt cuộc em còn muốn dằn vặt tôi như thế nào? Em còn chưa tính toán buông tha tôi ư?

Có phải em... có phải em còn nghĩ rằng tôi chính là con rối trong tay em, chỉ cần em muốn, nhúc nhích ngón tay, tôi liền sẽ trở về?

Đứa nhỏ? Buồn cười! Tôi không lạ gì! Lúc trước tôi muốn đứa nhỏ, là bởi vì tôi yêu em, quan tâm em. Mà bây giờ, tôi không yêu, tôi không cần em, đứa bé này tồn tại thì có ý nghĩa gì? Để nó sinh ra ở trong một gia đình không trọn vẹn, để nó sinh ra mà không có cha? Một Phi Đồng là đủ rồi, không cần lại có một đứa bé vô tội đến nếm thử tư vị đó!

Anh hít sâu một hơi, lại chỉ cảm thấy không khí kia giống như cũng nóng hổi, thiêu đốt toàn thân anh trở nên đau đớn.

“Được, dù cho cô thật sự mang thai. Như vậy, cô định làm gì? Là muốn sinh ra hay là muốn... phá bỏ?”

Lúc anh nói hai chữ phá bỏ, trái tim vẫn thật sự đau nhói một trận, khiến giọng nói của anh đều run lên, nhưng Mạnh Thiệu Đình lại nhanh chóng che giấu tâm tình vừa thoáng qua của mình, bình tĩnh trước sau như một mở miệng.

Dù thế nào Tĩnh Tri cũng không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, cô ngây ra như phỗng, ngồi ở chỗ kia, trong tai vang vọng hai chữ -- phá bỏ anh nói một lần lại một lần!

Anh không muốn đứa bé này, anh không muốn đứa bé này! Thậm chí ngay cả con của bọn họ mà anh cũng có thể buông tha!

Nước mắt Tĩnh Tri tách tách chảy xuống, cô liều mạng nhẫn nhịn, lại thật sự nhịn không được, khàn giọng khóc lên: “Mạnh Thiệu Đình! Em sẽ không phá bỏ đứa bé này, đây là con của em và anh, đây là đứa nhỏ của hai chúng ta, anh dựa vào cái gì muốn em phá bỏ!”