Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 549




Editor: May

Anh dùng tính mạng của anh để bù đắp những sai lầm trước đây của anh, mà cô cũng dùng vĩnh viễn mất đi anh, để trả giá lớn cho tùy hứng và quật cường của mình.

“Cần phải đi.” Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Mạnh Thiệu Tiệm đứng ở cửa, nhìn bóng lưng lạnh lùng đứng ở nơi đó của cô, cắt ngang suy nghĩ của cô.

Tĩnh Tri lập tức dừng nước mắt, cô yên lặng lau đi nước mắt trên mặt, thẳng đến gần như không nhìn ra dấu vết đã khóc, mới xoay người lại. Tròng mắt đen nhánh nhìn thẳng Mạnh Thiệu Tiệm, mở miệng từng câu từng chữ: “Muốn tôi trở về, có thể, nhưng tôi muốn ở tại Tĩnh Viên.”

“Có thể, còn có yêu cầu gì, cứ việc nói!” Mặt mày anh ta dần dần giãn ra, giọng điệu cũng dần dần có vẻ ôn hòa.

“Để tôi sinh hạ đứa bé này, sinh hạ con bé an toàn, không cho phép anh thương tổn nó, không cho phép tồn tại một chút tâm tư hại nó! Tôi biết cho dù hiện tại anh đáp ứng thì cũng sẽ nuốt lời thôi, chỉ là... tôi dùng một bí mật để trao đổi với anh!”

“A? Tôi ngược lại rất muốn biết, em còn có bí mật gì có thể khiến cho tôi cảm thấy hứng thú!” Mạnh Thiệu Tiệm nhướng mày lên, ý cười nơi đáy mắt tăng thêm. Anh ta thực sự rất thưởng thức cô, nhưng cũng không thể không cười nhạo sự ngu xuẩn của cô, đã bị lừa nhiều lần như vậy, nhưng vẫn có lòng tin tưởng người khác!

“Vì sao Mạnh lão gia và Mạnh phu nhân không muốn gặp anh, vì sao anh rõ ràng là con trai trưởng, nhưng lại không thể thừa kế gia nghiệp? Thế nào, anh có cảm thấy hứng thú với bí mật này không?”

Tĩnh Tri nâng môi cười, cười lãnh miệt và trào phúng. Cô sẽ chờ một cơ hội, ngày đó sẽ đến rất nhanh, cô muốn nói rõ cho anh ta biết, muốn anh ta biết, anh ta

chỉ là một dã chủng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, chỉ là một dã chủng không biết cha ruột là ai! Cho tới bây giờ, anh ta hoàn toàn không có tư cách tranh với Thiệu Đình! Anh ta còn hoàn toàn không bằng thân phận địa vị của Thiệu Hiên!

Mi tâm của Mạnh Thiệu Tiệm nhảy một cái, tiếng lòng khẽ nhúc nhích. Không thể phủ nhận, bí mật này của cô thật sự rất mê người. Mặc dù hiện tại tất cả nhà họ Mạnh đều là của anh ta, mặc dù hiện tại Mạnh Thiệu Hiên không rõ sống chết, Mạnh Thiệu Đình sớm đã không còn hài cốt, mặc dù anh ta đã dùng thành công và khí thế của mình để chứng minh tất cả, nhưng anh ta vẫn thật sự không thể không thừa nhận, anh ta rất để ý, cực kỳ để ý!

Để ý vì sao anh ta rõ ràng rất ưu tú, lại không chiếm được yêu thích và công nhận của người thân nhất? Để ý vì sao anh ta rõ ràng là con trai trưởng, nên kế thừa gia nghiệp, nhưng lại bị em trai của mình giẫm nát dưới chân, thậm chí không sánh bằng với một đứa con riêng! Cho dù hiện tại anh ta sớm đã là người trên đỉnh cao, nhưng những bí ẩn không giải thích được đó giống như là đá lớn treo trên đỉnh đầu, mỗi một ngày đều đang đè ép anh ta, khiến mỗi khi anh ta nhớ đến những thứ này, đều sẽ có tức giận và phẫn nộ nói không nên lời!

“Được, tôi đồng ý trao đổi với em, dù sao hiện tại lão nhị đã chết, tôi cũng không quan tâm lưu lại cốt nhục cho nó. Nói như thế nào thì đứa nhỏ này cũng phải gọi tôi một tiếng bác cả, sao tôi có thể lòng dạ độc ác đến mức như vậy?”

Anh ta nói giống như lơ đãng, Tĩnh Tri lại chỉ cảm thấy giống như có vô số châm bạc đâm vào trong lòng cô. Không biết anh ta là cố ý hay vô ý, mỗi ngày luôn muốn lặp lại những lời “Thiệu Đình đã chết” ở trước mặt cô mấy lần...

Cô không cần anh ta tới nhắc nhở, cô đã sớm tỉnh táo lại. Đây không phải là tiểu thuyết, sẽ không có kỳ tích chết rồi sống lại, cô cũng đã sớm vượt qua tuổi ảo tưởng. Nhưng mà, biết là một chuyện, nghe người khác nhắc tới một lần rồi một lần lại là chuyện khác, người chưa nếm qua tư vị này, hoàn toàn không có cách nào hình dung khổ sở trong đó.

“Người chết là lớn...” Tĩnh Tri giống như nuốt hoàng liên, nước mắt đảo quanh trong viền mắt, nhưng cô vẫn liều mạng nhịn xuống “Anh đã nói như vậy, nếu anh còn nhớ anh và anh ấy là anh em ruột, vậy xin anh đừng nuốt lời lần nữa.”

“Tôi vẫn hiểu điểm đạo lý này, thời gian không còn sớm, em có còn yêu cầu khác không? Nếu như không, liền lên đường thôi...”

Tĩnh Tri ngước mắt liếc nhìn anh ta, anh ta đứng ở nơi cách cô không đến ba mét. Vì là hoàng hôn sau cơn mưa, ánh sáng trong phòng có chút tối, tuy là cửa sổ đang mở ra, nhưng tiến vào chỉ là mùi ẩm ướt nồng đậm sau cơn mưa. Thỉnh thoảng có gió thổi lay động giọt mưa trên lá, rơi vào trên cổ tay và mu bàn tay, lạnh lẽo xâm nhập vào một chút, khiến người ta không nhịn được run lên một cái, càng làm cho gió thu mưa thu thêm mấy phần buồn bã hiu quạnh. Cô không nhìn rõ sắc mặt của anh ta, chỉ cảm thấy cả người anh ta đều giống như ẩn ở trong đêm tối, mang theo âm trầm và tà nịnh khiến người ta không thoải mái.

Nói không sợ hãi, đương nhiên là giả. Từ một khắc anh rời đi, từ khi cô dần dần suy nghĩ cẩn thận, đồng thời tiếp thu sự thật này, cô liền biết, từ đó về sau, trời đất bao la, nhưng trên đời này chỉ có một mình cô, cũng chỉ sẽ có một mình cô.

Cô không có chỗ dựa vững chắc nữa, cũng không có cảng tránh mưa tránh gió. Cho dù phía trước là núi đao biển lửa, cho dù trên trời rơi xuống dao găm, cô cũng phải cắn răng đi từng bước một về phía trước.