Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 547




Editor: May

Nếu như là Mạnh Thiệu Tiệm sai, như vậy, nếu cô không có hồ đồ gặp anh ta nói Thiệu Đình làm ra chuyện tàn nhẫn như thế, Thiệu Đình sẽ thân bại danh liệt không thể không rời đi ư? Nếu như anh không rời đi, anh cũng sẽ không luân lạc tới hoàn cảnh bị động như vậy, Mạnh Thiệu Tiệm liền không có cách nào hô mưa gọi gió đạt được mong muốn, rốt cuộc tính toán tất cả, đến cuối cùng, người sai chỉ có cô.

Là cô quá cố chấp, là cô quá quật cường, là tính tình của cô quá làm cho người ghét, là tính tình của cô quá xấu, là cô quá tùy hứng ở trước mặt anh, là cô một lần lại một lần khiêu chiến điểm mấu chốt của anh, là cô, là cô - người phụ nữ được anh yêu sâu sắc phục tùng quên mình này, đã tự tay hại chết anh!

Cô hận đến đau đớn khó nhịn, hận đến không thể cứ như vậy đi theo anh. Cô được người trông chừng ngày đêm, nhưng trong lòng vẫn bứt rứt khó chịu, mấy lần không chịu đựng nổi chuẩn bị tìm chết. Nếu như không phải Tiểu Khả đã tám tháng, nếu như đây không phải là huyết mạch duy nhất của anh, cô thực sự không có cách nào tiếp tục chống đỡ thêm một ngày nào nữa!

“Ngồi ở trước cửa sổ gió lạnh, cẩn thận đau đầu.” Phía sau bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến, ôn nhu tới cực hạn.

Cô không lên tiếng, chỉ là khóe môi khẽ nhướng, cười lạnh một tiếng.

Người tới lại giả bộ như không để ý, chỉ là yêu thương đưa tay đặt ở trên vai đơn bạc của cô, lại nhẹ nhàng sờ trán của cô, xác định không có phát sốt, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng hạ sốt.”

Hơi thở nóng bỏng của người nọ ở ngay bên tai cô, khiến cô chán ghét dùng sức xoay mặt đi.

Từ đêm mắc mưa đó, cô liền bắt đầu thỉnh thoảng phát sốt, bởi vì mang thai đứa nhỏ nên không dám uống thuốc, chỉ có thể hạ nhiệt độ theo cách vật lý. Giằng co lâu như vậy, cuối cùng nhiệt độ của cô cũng giảm xuống. Nói không sợ hãi, cũng là không thể nào. Cô hi vọng cục cưng trong bụng có thể an toàn khỏe mạnh ra đời, đây là huyết mạch của anh, cô không thể dễ dàng tha thứ nếu con bé có một chút không tốt nào.

“Thu dọn đồ gần xong chưa?” Mạnh Thiệu Tiệm cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn trên đỉnh đầu mềm mại của cô, trên mặt có nụ cười thản nhiên và cưng chiều.

Tĩnh Tri vịn một chút liền đứng lên, cô quay người lại, liền đánh ra một cái tát, trợn mắt nhìn người đàn ông kia, cười lạnh: “Tôi đáp ứng đi theo anh, thế nhưng Mạnh Thiệu Tiệm, đừng tới khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi, đừng chạm vào tôi!”

Gò má Mạnh Thiệu Tiệm bị cô đánh hơi nghiêng sang một bên, nét mặt âm trầm bất định, hai mắt Tĩnh Tri phun lửa, ngón tay gắt gao nắm chặt, trừng mắt với anh ta. Chỉ cần anh ta dám có khuynh hướng động thủ với cô, cô tuyệt đối sẽ đâm anh ta một dao!

Anh ta lại cười nhẹ nhàng, mặt mày vẫn vô cùng ấm áp như trước, đưa tay xoa nhẹ một chút ở trên đỉnh đầu của cô, cúi đầu mở miệng: “Đã làm mẹ rồi, sao tính tình vẫn như con nít vậy hả?”

Tĩnh Tri lắc mình né tránh, chỉ là lạnh lùng nhìn anh ta một cái, bên môi nổi lên một nụ cười lạnh lẽo, sau đó cô liền xoay người nhìn ngoài cửa sổ, không hề để ý tới lời của anh ta.

Mạnh Thiệu Tiệm thu hồi bàn tay lại, đầu ngón tay giống như vẫn lượn lờ mùi hương của cô. Anh ta cảm thấy có chút hoảng hốt nói không nên lời, ở trong phòng nửa sáng nửa tối, cô đứng ở trước cửa sổ, bóng lưng như là một bức tranh, tựa hồ có thể chạm tay đến gần, nhưng cũng xa xa không đi tới bên người cô được.

“Tôi biết trong lòng em không tình nguyện, tôi cũng biết em hận tôi, tôi càng biết, em hận đến không thể tự tay giết tôi. Thế nhưng, vậy thì có gì quan trọng

chứ?” Anh ta thu hồi vẻ ấm áp trong đáy mắt và trên mặt, thu hồi giọng nói ấm áp cưng chiều đã nói với cô vào mấy ngày qua. Anh ta đi tới từng bước một, đứng ở phía sau cô.

Nâng tay lên, cầm tóc bóng loáng như tơ tằm của cô, nhẹ nhàng dùng sức, dùng sức.

Sau đó nhanh chóng kéo về phía sau, cô bị lực đạo của anh ta lôi kéo, không thể không hơi ngửa thân thể ra sau, quay qua đứng đối mặt với anh ta.

“Vậy thì phải làm thế nào đây? Người chết là nó, người sống là tôi và em. Tĩnh Tri, năm tháng còn rất dài, thời gian còn rất lâu, tôi sẽ vẫn ở cùng em.”

Thoạt nhìn đôi mắt của anh ta giống như thực sự rất nghiêm túc, rất thành khẩn. Lúc anh ta nói với cô những lời này, giống như thực sự là thật lòng.

Nhưng Tĩnh Tri chỉ muốn cười, chỉ muốn hung hăng cười thoải mái một trận. Cô khinh thường nhìn anh ta, cứ nhìn như vậy, nhưng trong mắt lại không có bóng dáng của anh ta. Mi tâm Mạnh Thiệu Tiệm dần dần nhíu chặt lại, anh ta vừa muốn mở miệng, cô lại bỗng nhiên trực tiếp phun một ngụm nước bọt lên trên mặt của anh ta, rồi chợt cười lớn ra tiếng, cười đến ngửa tới ngửa lui. Cô đột nhiên tức giận mở miệng, từng câu từng chữ giống như khoét tâm: “Mạnh Thiệu Tiệm, anh làm cho tôi buồn nôn, buồn nôn! Anh muốn thay thế anh ấy? Anh được xem là thứ gì? Anh được tính là cái quái gì? Anh cút cho tôi, hiện tại liền cút... Cút! Cút!”