Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 544




Editor: May

Tiếng nói chất vấn của An Thành truyền đến đặc biệt rõ ràng, giọng nói của anh bởi vì kích động nên cất cao, để Bình Bình dễ dàng nghe được rõ ràng. Cô như bị sét đánh, cả người đứng ở nơi đó, bỗng nhiên không thể nhúc nhích.

Anh lừa cô, từ lúc vừa mới bắt đầu, anh liền lừa gạt cô. Anh nói chuyện tam thiếu không phải anh làm, anh nói anh tình nguyện chết cũng sẽ không làm cho nhị thiếu gặp chuyện không may, nhưng từ đầu chí cuối, từng chuyện từng chuyện, anh đều đang lừa cô!

“An Thành, sao lại là tôi không buông tha lão nhị hả?” Giọng điệu Mạnh Thiệu Tiệm nói chuyện, lại hoàn toàn ngược lại với sự kích động không khống chế được của An Thành. Anh ta không nhanh không chậm, trước sau như một, dùng cái loại ôn hòa thân mật của anh ta nói chuyện với anh, nhưng anh ta càng như thế, sự phẫn nộ của An Thành lại càng trở nên mãnh liệt. Anh không nhịn được, nắm chặt hai quả đấm, toàn thân đều đang không ngừng run rẩy...

Mạnh Thiệu Tiệm nhìn bộ dáng lúc này của anh, không khỏi càng phát ra một tiếng cười ôn hòa, anh ta thậm chí tiến lên một bước, kéo gần khoảng cách với anh một chút. Dưới ánh sáng mờ tối, thấy không rõ trên mặt anh ta là biểu tình gì, nhưng An Thành chỉ cảm thấy người này đáng sợ như ma quỷ!

“Rõ ràng là người của anh giết lão tam, rõ ràng là người do anh an bài động tay động chân với xe của lão nhị, rõ ràng là anh một lần lại một lần hãm hại chủ của mình, sao chuyện xảy ra rồi, anh lại bắt đầu oán tôi chứ? Nếu như anh không muốn, chẳng lẽ tôi có thể bức chết anh sao? Nói cho cùng, chỉ là do anh còn chưa đủ trung thành mà thôi. An Thành... lão nhị anh minh một đời, nhưng sao lại nhìn không rõ anh, lại coi trọng anh như vậy -- nuôi dưỡng một con chó không trung thành như vậy chứ?”

Anh ta giết người không thấy máu, dăm ba câu nhẹ nhàng đã đẩy sạch sẽ trách nhiệm của mình, mà An Thành lại bị lời của anh ta làm tức giận đến sắc mặt tái xanh, một lúc lâu sau cũng không nói được một chữ nên lời. Mạnh Thiệu Tiệm

thấy bộ dáng anh như vậy, bất giác cười lạnh, lui về phía sau một bước, sắc mặt đã biến thành lạnh lẽo, khinh thường khẽ nguyền rủa một tiếng; “Đồ vô dụng!”

“Mạnh Thiệu Tiệm, mày không phải là người, tao giết mày, tao giết mày!” An Thành bỗng nhiên như là điên rồi vung một quyền ra, Mạnh Thiệu Tiệm lại không trốn, đứng ở nơi đó không chút sứt mẻ, tự có người bên cạnh tiến lên động thủ. Anh ta giống như Tu La khoác lên máu tanh nồng đậm, chỉ là đạm mạc đứng ở một bên cười yếu ớt mở miệng: “Anh yên tâm, lão nhị mất, tôi cũng rất đau lòng. Nói thật, tôi cũng chỉ muốn nó xảy ra chút chuyện, bị thương rồi thành thật đợi ở nước ngoài mà thôi, cũng không muốn mạng của nó. Nói như thế nào, chúng tôi cũng là anh em, chỉ là... bây giờ nói gì cũng đã muộn, tôi cũng chỉ có thể nói lão nhị trên trời có linh thiêng, muốn nó yên tâm, người phụ nữ và đứa nhỏ của nó, người làm anh cả như tôi đây, sẽ giúp nó chăm sóc thật tốt, nó ở trên trời cũng không còn tiếc nuối gì nữa!”

“Mày vô sỉ! Mạnh Thiệu Tiệm... Tao thực sự là mắt bị mù mới tin tưởng mày, tao thực sự là mắt bị mù mới giúp mày làm việc này. Tao muốn giết mày, giết kẻ tiểu nhân hèn hạ như mày!” Anh cuồng nộ không ngừng giãy giụa, nhưng hai tay khó địch lại bốn tay. Người Mạnh Thiệu Tiệm mang tới, tự nhiên cũng không phải ngồi không, chỉ trong chốc lát, anh liền bị người ấn ở một bên, bẻ ngược cánh tay không thể động đậy.

“A... Anh nói như vậy, ngược lại nhắc nhở tôi, tôi thật đúng là phải cảm tạ anh thật tốt, cảm tạ anh bận rộn giúp tôi. Bây giờ Mạnh thị là của tôi, Tĩnh Tri cũng lập tức là của tôi, nếu không phải là anh, nếu không phải là An Thành anh, sao tôi có thể đạt được mong muốn đây?” Mạnh Thiệu Tiệm nói, cuối cùng nhịn không được cười ha hả. Tiếng cười của anh ta dần dần nâng cao, như là một con dao nhỏ sắc nhọn hung hăng đâm vào trái tim Bình Bình ở trong đêm lạnh thấu xương!

“Chỉ là... Người tốt phải làm đến cùng, bằng không, em gái kia của anh, tôi đã có thể mang cô ta ra khỏi địa ngục, cũng có thể lại đẩy cô ta vào trong địa ngục... An Thành, anh hại chết nhị thiếu, hại chết người chủ tốt của anh, chẳng lẽ anh không cần trả giá lớn một chút ư?”

Giong nói của anh ta mang theo mưa gió, nhẹ nhàng truyền đến, lại như là một thanh dao cùn, đang cắt linh hồn của Bình Bình. Cô bỗng nhiên cười cổ quái

một tiếng, nhấc chân chậm rãi đi lên cầu thang. Cô cười không ngừng, tiếng cười kinh động mấy người trên lầu, cũng kinh động An Thành. Anh chợt quay đầu lại, khi nhìn thấy Bình Bình chậm rãi đi tới giống như một luồng linh hồn, trong lúc nhất thời, giống như có sấm rền đánh lên đỉnh đầu, cả người anh đều trợn tròn mắt sững sờ tại chỗ, không nói một câu nên lời.

Trên cầu thang chất đầy phế phẩm, cô đi chân trần, chỉ chốc lát, sau lòng bàn chân không biết bị thứ gì đâm thành một mảnh huyết nhục mơ hồ, nhưng Bình Bình lại giống như hoàn toàn không cảm thấy đau, cô vẫn chậm rãi như vậy, đi từng bước một lên lầu. Bỗng nhiên một tia chớp lóe lên, giống như cự long rống giận, chợt lóe trên toàn bộ bầu trời. An Thành đau như bị dao khoét, ngơ ngẩn nhìn cô. Trên mặt cô không biết là nước mắt hay nước mưa, một tầng hơi nước trắng bệch mơ hồ, như là thủy yêu chậm rãi đi ra từ dưới sông. Ánh mắt của cô, luôn luôn lấp lánh đẹp đẽ, tròng mắt luôn tràn đầy ý cười, lúc này lại tối đen như hồ sâu không đáy, đâm đau anh, khiến anh không dám nhìn thẳng...

Cô trực tiếp đi tới trước mặt An Thành, đứng lại, môi trắng bệch vẫn nâng lên nụ cười, một dòng nước mắt lại đột nhiên lăn xuống. Tim An Thành như bị đao cắt, viền mắt đau nhói một trận, giọng nói đã bắt đầu phát run: “Bình Bình...”

Cô không lên tiếng trả lời, chỉ nhìn anh như vậy, nhìn người đàn ông cô xem là núi, chuẩn bị dựa vào. Mắt cô bị mù, mắt cô thực sự là bị mù!

Cô thực sự rất muốn rất muốn cho anh một cái bạt tai, cô cũng thực sự rất muốn ra sức mắng anh một trận, nhưng giờ phút này, cô nhìn anh, đột nhiên cảm thấy, tất cả ngôn ngữ và hành động, đều không có chỗ để dùng.