Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 540




Editor: May

Xương bả vai gầy cao đang run rẩy kịch liệt, Bình Bình đứng ở ngoài cửa, chỉ nhìn thấy được một bóng lưng se lạnh của Tĩnh Tri. Nước mắt cô tách tách tuôn ra, lại chỉ dám cắn chặt mu bàn tay. Chị gầy dọa người, đã là mùa thu, chị mặc áo khoác ngoài lại thoạt nhìn giống như gió thổi liền ngã, càng không nói đến, bây giờ chị còn là một phụ nữ có thai, cục cưng trong bụng đã bảy tháng!

Chị im lặng khóc ở trong phòng, Bình Bình cũng không dám đi vào, trong lòng cô tuôn ra một suy nghĩ nói không rõ, dần dần thành hình, cô lại không thể tin được, cũng không nguyện tin tưởng.

Từ đêm nhị thiếu gặp chuyện không may, cho tới bây giờ, An Thành chưa từng xuất hiện lần nào. Trong lòng Bình Bình đang suy đoán, chuyện này không thoát khỏi quan hệ với anh, nhưng cô vẫn còn tồn tại một hy vọng cuối cùng, hy vọng Mạnh Thiệu Tiệm còn có quân cờ khác, hy vọng lần này Mạnh Thiệu Tiệm không có lợi dụng An Thành ra tay, hy vọng tình yêu giữa bọn họ… còn có một chuyển biến tốt.

Chỉ là, nhị thiếu không có tin tức một ngày rồi một ngày, lòng của cô liền trầm xuống một ngày lại một ngày. Cô không thể đối mặt với Tĩnh Tri lúc trước không rơi một giọt nước mắt nào, giờ lại đang khóc đến như muốn ngất đi. Cô không có cách nào đối mặt với người chị sáng ngày nào cũng tràn đầy tinh thần đi ra cửa, đến bờ sông chờ tin tức, nhưng đến đêm khuya lại kéo một thân mệt mỏi và thất vọng về nhà. Cô không thể đối mặt với chuyện chị ăn bất kỳ thứ gì cũng sẽ ói, thậm chí uống nước cũng giống như ăn độc dược, khó có thể nuốt xuống. Cô càng không có cách nào đối mặt, chị đã đau đến mức tận cùng, lại còn an ủi cô - người đang hoảng loạn thương tâm...

Nước mắt Bình Bình rơi lung tung xuống, cô sống hơn hai mươi năm ngắn ngủi, chịu đựng không biết bao nhiêu ánh mắt lạnh lùng và tình người ấm lạnh của đời người. Tới người thân nhất của cô cũng chỉ xem cô là gánh nặng, sớm nghỉ học, bị buộc đi ra ngoài làm việc nuôi gia đình. Số mạng cô tốt, còn chưa chịu nhiều đau khổ liền gặp được chị Tĩnh Tri, chị chưa từng đối đãi với cô như người làm, cho tới bây giờ đều đối xử với cô rất ôn nhu và hòa ái. Khi đó cô vừa mới theo chị, tay chân vụng về, nhị thiếu muốn phát hỏa mấy lần, nhưng đều bị chị ngăn lại. Từng chuyện từng chuyện, cô đều luôn luôn ghi nhớ trong lòng. Chị không cầu cô có thể báo đáp lại cái gì, chỉ hi vọng cả đời cô có thể hạnh phúc, thế nhưng bây giờ, cô lại hồi báo chị cái gì?

Chị xem cô là em gái mà đối đãi, cô lại ích kỷ vì người đàn ông của mình, tình yêu của mình, cường ngạnh phá hủy hạnh phúc của chị!

Sao cô còn có mặt mũi đợi ở chỗ này, sao còn có mặt mũi cố gắng chống đỡ khuôn mặt tươi cười, sao còn có mặt mũi đứng ở trước mặt chị, gọi chị một tiếng chị Tĩnh Tri, sao còn có mặt mũi, nghe lời an ủi chua xót của chị?

Nếu quả thật có người đáng chết, như vậy cũng nên là cô, là cô - người phụ nữ đầu heo có tâm lừa gạt này, là cô - người phụ nữ không phân rõ phải trái này, là cô - người phụ nữ ác độc ích kỷ này!

Tĩnh Tri nằm ở trên bàn, không biết khóc bao lâu, thân thể của cô đã sớm đến giới hạn, mà chống đỡ của cô, chỉ là thần kinh kéo căng kia. Chuyện nhị thiếu còn không có kết quả ngày nào, cô liền có thể chống đỡ ngày đó, nhưng chuyện gì cũng có một ngày sẽ tra ra manh mối, nếu quả thật đến một ngày đó, nói không chừng cô lập tức liền suy sụp.

Bình Bình cố nén nước mắt tiến lên, cầm chăn ở bên cạnh đắp lên trên vai thon gầy dọa người của cô. Cô bé lúng túng luôn không ngừng, mới hô lên một tiếng chị Tĩnh Tri, lời vừa ra khỏi miệng, nước mắt cũng đã tuôn rơi. Tĩnh Tri chậm rãi đứng dậy, ngón tay gầy lộ ra gân xanh nắm chặt lấy Bình Bình. Tĩnh Tri vừa muốn mở miệng, bầu trời ngoài cửa sổ bỗng nhiên âm trầm xuống, trong nháy mắt sấm sét vang dội, giọt mưa như hạt đậu xào liền rơi xuống...

Cô buồn bã ngồi xuống, đối mặt với cửa sổ.

Cánh cửa sổ mở ra phân nửa, mưa theo gió lớn mãnh liệt cuốn vào. Rèm cửa sổ nhung thật dày gần như là lập tức ướt đẫm, bị gió thổi bay loạn trên không trung, cuốn giọt nước mưa đập vào mặt. Vài cuốn sách bày trên bàn gần cửa sổ lập tức bị nước mưa tưới ướt, bình hoa đặt ở đó cũng lung lay sắp đổ, nước mưa mang theo mùi đất làm ướt nửa gian phòng, cũng xối ướt hai người bọn họ. Tĩnh Tri liền ngồi ở chỗ kia, nhìn bầu trời âm u bên ngoài như cái chén bị lật úp, tiếng sấm gào thét đinh tai nhức óc, lúc này cô mới thấy ra sợ hãi, lập tức đứng lên. Bình Bình cũng bị cô đụng đến lảo đảo, cô bước nhanh chạy vội tới trước cửa sổ, gió mạnh thổi vào khiến thân thể đơn bạc của cô lung lay sắp đổ, nhưng cô lại không quan tâm, tay trắng thuần lập tức kéo rèm cửa sang một bên. Đột nhiên có một tiếng sấm sét, giống như đều đánh ngã cây cối cách đó không xa, nước mưa tưới lên lá cây vang lên tiếng xào xạc, trong trời đất tràn đầy hơi nước bốc lên, giống như là tiên cảnh.

Nhưng một đôi mắt đen nhánh của cô lại vững vàng dừng ở nơi rất xa trên sông Trường Giang kia, nước sông cuồn cuộn ra bọt trắng, giống như sóng to gió lớn đang gầm thét...

Ngón tay dài nhỏ nắm chặt khung cửa sổ, toàn thân cô đều đang phát run, như là lá cây bị nước mưa đập rơi xuống. Chỉ trong chốc lát thôi, cô giống như sẽ biến mất trong cơn mưa gió mãnh liệt này...

Bình Bình hoảng hốt xông tới, kéo cánh tay của cô, muốn kéo cô trở về, nhưng thân thể của cô lại kéo căng đứng ở nơi đó, vẻ mặt băng lãnh. Nước mưa làm tóc cô ướt đẫm, dán chặt trên mặt thon gầy, không biết là nước mắt hay là nước mưa, cứ như vậy lăn xuống dọc theo mặt của cô. Bình Bình khóc không thành tiếng, gắt gao kéo cô, muốn kéo cô trở lại từ trong cơn mưa, cô lại bỗng nhiên như là điên rồi ôm lấy đầu hét lên một tiếng, một tay tuyệt vọng vươn ra ở giữa không trung, bị nước mưa kia đánh đau đớn tê dại, ngón tay cuộn lại, giãy giụa, giống như muốn bắt được thứ gì đó từ trong cơn mưa bay đầy trời kia, nhưng thân thể của cô lại mềm nhũn co quắp ở trên mặt đất. Một đôi tròng mắt đen nhánh trống rỗng mở to, cứ nhìn Bình Bình như vậy, dòng nước mắt như nước lũ trút xuống trong con đê bị vỡ...

“Anh ấy còn đang ỏ trong sông, anh ấy còn đang ở trong sông... Thiệu Đình... Thiệu Đình của chị... anh ấy còn đang ở trong sông... Anh ấy không còn... anh ấy không còn nữa rồi...”