Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 539




Editor: May

Bóng đêm nồng đậm như là sương mù không tiêu tan, cô đẩy cửa xe ra, lảo đảo nhào về phía bờ sông. Khắp nơi đều là cảnh sát, khắp nơi đều là dây cảnh báo, tiếng còi cảnh sát chói tai, tiếng lớn giọng gào thét, nhưng cô không nghe được gì hết, một phen vén dây cảnh báo giăng ở ngoài lan can bị đụng cháy lên, Tĩnh Tri đứng ở đó, bị Bình Bình gắt gao bắt lấy tay.

Cô ngoan ngoãn không hề động, chỉ là cúi đầu, nghe nước sông rống giận chảy qua từ dưới chân.

Động cơ thuyền vang ầm ầm lái qua lái lại, có người đang cứu hộ.

Bình Bình khóc không thành tiếng, cô ngược lại xoay qua, nhẹ nhàng cầm tay cô bé, trấn tĩnh mở miệng; “Khóc cái gì, anh ấy còn chưa có chết, không được khóc!”

Bình Bình nghẹn ngào liều mạng nhịn xuống, mặt Tĩnh Tri trắng bệch ở trong màn đêm. Cô yên lặng nhìn nước chảy dưới chân, hồi lâu sau, xoay người lại, trực tiếp đi tới trước mặt cảnh sát gần đó, đưa tay lên, kéo lấy vạt áo người nọ, ánh mắt cô yên lặng nhưng lại chứa lửa mạnh nồng đậm, giọng nói êm dịu nhưng lại như đinh đóng cột; “Mặc kệ các người dùng phương pháp gì, tìm được anh ấy, tìm anh ấy trở về cho tôi! Tìm trở về, không được thiếu một sợi tóc nào!”

“Tiểu thư, cô bình tĩnh một chút, vỡ thành như vậy, người sống không được...”

Tĩnh Tri nâng mi mắt lên, ánh mắt trong suốt bức người giống như ánh trăng sâu thăm thẳm: “Anh là thượng đế sao? Nếu như anh không phải, anh liền không có quyền nói ra lời nói khẳng định như vậy. Tôi nói anh ấy còn sống, anh ấy vẫn còn sống, anh ấy sẽ không mặc kệ vứt bỏ tôi.”

Cô nói xong, cười rực rỡ một tiếng, xoay người gọi Bình Bình: “Bình Bình, chúng ta về nhà, về nhà chờ Thiệu Đình.”

Bảy ngày, tròn bảy ngày.

Toàn bộ lực lượng cảnh sát thành phố Lạc đều xuất động, gần như tất cả người lao động ở các trấn thôn nhỏ dọc theo sông Trường Giang phía tây thành phố Lạc đều bị trưng dụng, chỉ vì tìm được thi thể của anh.

Mỗi ngày Tĩnh Tri sẽ đi bờ sông, từ sáng sớm cho đến tối muộn, càng về sau, Bình Bình càng không có dũng khí đi nữa, nhưng Tĩnh Tri vẫn thay xong quần áo, tràn đầy tinh thần đi tiếp

Bình Bình biết, ban đêm Tĩnh Tri chưa từng chợp mắt, gối đầu của chị ấy chưa từng có khô qua. Bảy ngày bảy đêm, ngoại trừ truyền dịch dinh dưỡng, chưa từng ăn một ngụm cơm. Nếu như không phải có đứa nhỏ trong bụng chị ấy chống đỡ, chị ấy đã sớm suy sụp!

Nhưng chị ấy lại rất kiên cường, mỗi một ngày, chị đứng ở bờ sông, như là tượng điêu khắc, ngóng trông chồng của chị trở về.

------------

Sau đó, là Tĩnh Tri nhìn tận mắt xe của anh được vớt lên, đụng nghiêm trọng đến biến hình méo mó, đã không còn hình dáng, nhưng vẫn không nhìn thấy anh.

Cô chưa từ bỏ ý định, tìm không được thì có hy vọng, nếu có khả năng, cô hi vọng vĩnh viễn đều không tìm được.

Cô không muốn nhìn thi thể của anh khóc rống, cô thà rằng mỉm cười tin tưởng anh sống thật tốt ở một nơi xa xôi nào đó.

Toàn bộ sông phía tây thành phố Lạc đều bị lật ngược lên, cuối cùng tìm được chỉ là một cái áo sơ mi của anh

Sơ mi bị đưa về bên người Tĩnh Tri, cô trầm mặc hồi lâu, chỉ nói một câu với cảnh sát: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, tiếp tục tìm, cho dù rút sạch nước sông Trường Giang của thành phố Lạc, tôi cũng phải tìm được anh ấy.”

Người tới vâng dạ đáp lời, yên lặng rời đi.

Áo sơ mi ướt đẫm, màu đen, là màu sắc anh thích nhất, nhăn nhúm thành một đoàn đặt ở trên bàn trước mặt cô. Cô gầy đi, gầy đến dọa người, chỉ còn lại một đôi mắt to đen như mực, lại không còn tinh thần rạng rỡ như lúc nãy.

Cô run run, run run đưa tay ra, nước đọng chảy xuống từ trên bàn, tí tách tí tách rơi trên mặt đất.

Áo sơ mi bị nước sông cuồn cuộn ngâm nát thành từng mảnh, cô nắm ở trong lòng bàn tay, ngưng đọng lại như mực đen.

Một tấc một tấc, ngón tay của cô vuốt ve áo của anh, giống như là đang vuốt ve anh.

“Thiệu Đình, em sắp không chống đỡ nổi nữa. Em thực sự, sắp chống đỡ nổi nữa... Anh ở đâu? Rốt cuộc anh ở đâu... anh trở về, trở về liếc mắt nhìn em, có được không?” Cô nhẹ nhàng dán mặt lên, nước sông lạnh lẽo mang theo ẩm ướt tam tưởi xông vào chóp mũi, nước mắt cô chưa từng rơi trong bảy ngày qua, bỗng nhiên lại chảy ra.