Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 390




Tay cầm phong thư của anh bỗng nhiên run lên một cái, không biết dùng bao nhiêu cố gắng mới không khiến mình thất thố.

Ngay cả nhớ nhung cuối cùng này cũng phải mất đi sao? Vốn anh còn nghĩ, cô tiếp nhận Tĩnh Viên, vào đó ở, từng cọng cây ngọn cỏ bên trong đều là tâm huyết của anh, cho dù cô không nhìn thấy anh, nhưng mỗi khi đi ở trong vườn Tĩnh Viên, cô có thể sẽ nghĩ đến là Mạnh Thiệu Đình xây vườn này cho cô, như vậy là anh cũng đã thỏa mãn.

Thế nhưng bây giờ, anh hoàn toàn không có được cơ hội này, không có được cơ hội lưu lại một vị trí đặc biệt trong lòng cô.

Đúng vậy, Thiệu Hiên yêu cô như thế, cô nghĩ muốn cái gì mà không đạt được thỏa mãn? Đâu còn cần anh đến làm điều thừa? Huống chi, sao Thiệu Hiên có thể nguyện ý vào ở trong Tĩnh Viên chứ? Đổi lại là anh, chỉ sợ cũng sẽ không nguyện ý ở cùng với người phụ nữ mình yêu mến trong ngôi biệt thự vườn do người đàn ông khác xây cho cô.

Anh nghĩ thông suốt, liền bình thường trở lại, cầm chắc phong thư vừa nhận lại: "Là anh suy nghĩ không chu đáo, đã như vậy, anh để cho người ta tạm thời trông coi biệt thự vườn này trước, chờ sau này hai đứa muốn bán hoặc xây dựng lại..."

"Anh hai, tụi em sẽ không nhận Tĩnh Viên, sau này em sẽ dùng cố gắng của mình xây ngôi biệt thự vườn tốt hơn cho Tri Tri. Em sẽ chăm sóc tốt cô ấy, không để cô ấy chịu một chút không vui vẻ nào. Anh hai, cám ơn anh đã giúp em chăm sóc cô ấy và Phi Đồng lâu như vậy, bây giờ em đã trở về, đương nhiên là nên để em đến chăm sóc tốt cho vợ và con trai của mình."

Thiệu Hiên bỗng nhiên cắt ngang lời của anh, trong con ngươi của nó nhanh chóng lướt qua một tia lợi hại, lại đưa tay nhẹ nhàng ôm Tĩnh Tri, đôi mắt nhìn cô

ôn nhu như nước: "Em và Tri Tri nhất định sẽ sống rất hạnh phúc. Anh hai, anh cũng nên sống hạnh phúc."

Phong thư trong tay anh bỗng nhiên rơi xuống bàn, Tĩnh Tri cắn chặt môi dưới. Cô nhìn anh, nhìn sắc mặt trắng bệch một mảnh của anh, ngón tay anh nặn ra dấu vết xanh trắng, cô bỗng nhiên muốn đưa tay nắm chặt tay của anh, nhưng ngón tay vừa mới khẽ động, lại lập tức lật ngược ly cà phê nguội lạnh còn lại một nữa của Thiệu Hiên. Trong lúc nhất thời, nước cà phê đều dính lên trên vạt áo của Thiệu Hiên...

Anh nhìn nhìn đống hỗn độn trên người, lại nhìn nhìn tình hình giữa hai người, tâm tư vừa chuyển, dưới đáy lòng anh cười khổ một tiếng. Chuyện cho tới bây giờ, anh nhìn thấy bộ dáng cô nóng ruột nóng gan vì anh hai, nhưng vẫn muốn cho bọn họ cơ hội nói chuyện...

Cũng tốt, lần này nói rõ ràng, từ nay về sau, anh sẽ không để trong sinh mệnh Tĩnh Tri còn tồn tại người Mạnh Thiệu Đình này nữa.

"Anh đi toilet một chút, dính một chút lên tay, rất rít." Thiệu Hiên cười sang sảng, an ủi nháy mắt mấy cái với Tĩnh Tri: "Đừng lo lắng, đã sớm nguội lạnh, không có chuyện gì, anh đi rửa một chút."

Tĩnh Tri gật đầu lung tung, thấy anh không để bụng rời đi, cô ngược lại ngồi ngốc lăng ở chỗ kia, không biết nên nói cái gì cho phải.

Mạnh Thiệu Đình chậm rãi ngồi xuống lần nữa, bọn họ ngồi mặt đối mặt. Trong khoảng thời gian ngắn, bình tĩnh im lặng, hai người lại có một loại cảm giác muốn nhìn nhau không nói gì, nhưng lại có ưu sầu không ngừng sinh ra từng chút một...

Tiếng hát uyển chuyển bi thương trong đĩa nhạc của quán cà phê, đó là bài Thượng Hải những ngày cũ của một nữ ca sĩ cực kỳ nổi tiếng trước đây, tiếng hát uyển chuyển rất êm tai, nhưng Tĩnh Tri lại thích một đoạn giữa của 《 sắc giới 》 do Dịch tiên sinh hát hơn.

Mỗi khi nghe đoạn kia, luôn luôn không giải thích được muốn rơi nước mắt, mà cô lúc này, quả thật cũng không kiềm nén được nước mắt của mình.

"Tĩnh Tĩnh..." Anh bỗng nhiên đưa tay qua từ trên bàn, nhẹ nhàng cầm tay của cô. Tĩnh Tri sửng sốt, lại cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện không biết mình đã khảm móng tay vào lòng bàn tay từ khi nào, bàn tay của cô thiếu chút nữa liền bị chính cô đâm chảy máu!

Tay cô bị anh nắm, cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay của anh truyền tới đầu ngón tay của cô, nước mắt của cô bỗng nhiên bắt đầu tách tách rơi xuống. Cô không muốn khóc, không muốn anh nhìn thấy cô khóc, sẽ khiến anh khổ sở theo. Nhưng cô không khống chế được chính mình, cô vừa nhìn thấy anh, liền cảm thấy nước mắt của mình không thể kiềm nén được!

"Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh, em đừng khóc, đừng khóc..." Anh đứng lên, rút khăn giấy lung tung, nghiên người qua, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Nhưng nước mắt cô lại nhiều giống như sẽ không ngừng lại, mà anh vẫn kiên trì, thỉnh thoảng đổi một tờ khăn giấy khác lau nước mắt cho cô. Cô không ngừng khóc, anh cũng không ngừng lau, cô khóc không có một chút âm thanh, chỉ là không ngừng chảy nước mắt, nước mắt cứ cuộn trào mãnh liệt, chảy ra từ trong con ngươi đen nhánh nhưng trống rỗng của cô, mỗi một giọt lại như đang lưu lại ở trong lòng anh...

Anh thực sự rất muốn ôm lấy cô, dỗ dành cô giống như trước đây. Anh cũng thực sự rất muốn mặc kệ không quan tâm tất cả dẫn cô đi, thế nhưng anh vẫn còn lý trí, mà lý trí chết tiệt kia sẽ chỉ có thể cho phép anh làm những việc này, cũng chỉ có thể làm những việc này mà thôi.

Người đứng ở bên cạnh cô đã không phải là anh, nếu đã như vậy, anh sẽ không thể gây thêm nhiều phiền phức cho cô. Cô còn phải sống cả đời với Thiệu Hiên, cả đời của cô còn rất dài, anh thực sự muốn cô hạnh phúc.

Anh thấy cô dần dần dừng nước mắt lại, muốn buông bàn tay đang nắm tay cô ra, không ngờ Tĩnh Tri lại lập tức cầm ngược tay anh. Cô nhìn anh nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói nức nở hàm chứa thống khổ: "Thiệu Đình..."

Cô chỉ cần gọi tên anh, tim của anh liền mềm nhũn, đồng ý làm tất cả cho cô.

Đầu ngón tay lành lạnh của cô lướt qua lòng bàn tay của anh, nhẹ nhàng xẹt qua từng chút. Anh mở to hai mắt nhìn cô, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng lắc đầu như trước, ngón tay một đường lướt qua theo lòng bàn tay của anh, rơi vào trên mặt của anh.

Toàn thân anh bỗng cứng ngắc căng thẳng, trong cổ họng như bị nhét một thứ gì đó, ngăn cản tiếng nói của anh, khiến tiếng nói của anh phát ra thô rát và khàn khàn: "Tĩnh Tĩnh..."

Tay cô lành lạnh phủ ở trên mặt anh, một đường trượt xuống từ trán của anh, lướt quá lông mày, lướt qua đôi mắt, lướt qua mũi cao thẳng, lướt qua trên môi của anh. Tay cô đang run rẩy, cảm giác của anh trở nên nhạy cảm, tất cả lý trí giống như hoàn toàn đổ nát. Anh lập tức đè tay cô xuống, dán chặt ở trên mặt mình, anh nhìn cô, khóe mắt lại dần dần có ánh nước ẩm ướt: "Tĩnh Tri, em ở lại được không? Em đừng rời khỏi anh được không? Tĩnh Tri em ở lại, em ở lại đi, ở lại bên cạnh anh được không? Tĩnh Tri, Tĩnh Tri, Tĩnh Tri..."