Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 39: Gặp phải gian tình




"Cô muốn ăn vụng, cũng không cần thiết phải mang về nhà cho người khác xem đâu, thật quá ghê tởm."

Anh nói xong, không cho cô có cơ hội mở miệng, xoay người rồi chạy ra ngoài... Gió lạnh gào rít, tuyết bay tán loạn bổ nhào vào mặt Tĩnh Tri. Cô cuống quít giơ tay đi gạt đi, lảo đảo xoay người đuổi theo mấy bước, nhưng anh đã đi ra ngoài rất nhanh, cực kỳ xa, thân hình tuấn tú, thẳng tắp từng chút, từng chút tan vào trong bóng đêm vô biên...

Không biết Tĩnh Tri đã đứng ở trong đống tuyết bao lâu, cô chỉ biết khi cô trở lại phòng, cả người đã lạnh cóng, vết thương trên lưng đau lâm râm, chân cũng lạnh cứng lại từ bao giờ, trên chiếc áo khoác màu đen, tuyết bám đầy hai vai, thấm vào bên trong.

Ngâm mình trong bồn nước nóng, cô cầm điện thoại rất lâu, nhưng vẫn có dũng khí gọi điện thoại cho anh. Cô không thích cảm giác bị người khác hiểu lầm, giống như lúc còn rất nhỏ, Tĩnh Nghi nói xấu cô, tìm cách làm hỏng chiếc Piano của cô, mẹ cả thừa dịp ba ba không ở nhà, đã nhéo cô, đánh mắng cô một cách oan ức.

Điện thoại một mực réo vang, Tĩnh Tri cố chấp gọi nhiều lần, quan hệ giữa bọn họ nguyên bản đã hòa hoãn, cô không thể làm cho càng tệ hơn.

"Cô muốn gì?" Cuối cùng anh cũng đã nhận điện thoại, giọng nói khàn khàn lại mang theo hơi thở gấp gáp, nặng nề. Tĩnh Tri sửng sốt, cuống quít nói: "Thiệu Đình, anh hãy nghe em nói, em và An Gia Hòa..."

"Tôi không muốn nghe." Mạnh Thiệu Đình lạnh như băng cắt ngang, bỗng cúp điện thoại.

"Anh rể, điện thoại của ai vậy,.." Lúc gác điện thoại, trong nháy mắt, trong ống nghe bỗng nhiên truyền đến một tiếng nói ngọt ngào mà ngây thơ, Toàn thân Tĩnh Tri đột nhiên giật nảy một cái, ngón tay cầm ống nghe lập tức buông ra đầy kinh hãi, giống như bị tiếng sét bổ vào đầu vậy...cả người cô liền bắt đầu run lên, run rẩy không ngừng... không thể nào, điều đó là không thể nào!

Nhưng mà, trên đời này, người có thể gọi Mạnh Thiệu Đình là anh rể, chỉ có duy nhất có một người, chỉ có thể có một người mà thôi!

Sao lại có thể là em ấy được đây... sao lại có thể là Tĩnh Ngôn chứ! Sao lại có thể chính là người em gái tốt nhất của cô được chứ? Tại sao người em gái mà cô nâng niu che chở trong lòng bàn tay lại có thể cùng với chồng của cô ở cùng một chỗ đây?

Phó Tĩnh Tri, nhất định là mày đã nghe lầm rồi, đúng vậy, mày đã nghe lầm rồi... Tĩnh Ngôn lúc này đã đi ngủ sớm, em ấy đang ngủ trong phòng ngủ của mình ở nhà họ Phó, em ấy đang ôm con búp bê mà em ấy thích nhất đi vào giấc ngủ ngọt ngào... không thể là em ấy được!

Cô bối rối ngẫm nghĩ, bỗng nhiên cứ để chân trần như thế nhảy xuống giường chạy tới nhấc điện thoại lên. Ngón tay run run rất lâu mới nhấn xuống dãy số... Điện thoại tắt..., đúng rồi... buổi tối Tĩnh Ngôn thường tắt điện thoại di động. Tĩnh Tri khẽ cắn môi, lại bấm điện thoại phòng khách, đợi một hồi, liền có người hầu nhà họ Phó tới nhận...

"Tứ tiểu thư đã ra ngoài từ hai giờ trước, nói là tiểu thư nhà họ Lâm hẹn cô ấy có việc gấp!"

Tĩnh Tri không biết là mình đã bình tĩnh nói chuyện với người ở đầu điện thoại bên kia như thế nào, sau đó cô đã dùng giọng nói ấm áp nhỏ nhẹ để cúp điện thoại như thế nào. Cô cứ để chân trần như vậy mà ngồi ở trên mặt đất. Cô ngồi thật lâu, ôm chiếc máy điện thoại lạnh lẽo, một lần lại một lần, gọi điện thoại cho Mạnh Thiệu Đình, anh cũng tắt điện thoại.

Nhưng Tĩnh Tri vẫn cứ ngồi chết lặng ở đó, mãi đến lúc trong lòng cô trở nên lạnh lẽo hoàn toàn...