Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 324: Nếu anh dụng tâm (1)




Editor : May

"Em có thể có chút tâm đề phòng không? Đừng có người hẹn em đi đâu, vậy thì em liền đi. Đừng để ý người không liên quan, tránh xa người không có ý tốt một chút. Có chuyện gì trước gọi điện thoại cho anh để trưng cầu ý kiến, không nên mù quáng tự mình hành động. Muốn đi đâu thì để An Thành đưa em đi, nếu về nhà trễ thì nhất định phải để anh đón em. Ngoại trừ anh và người của anh, còn có đám người Bắc Thành, bất kể là ai, em cũng không nên để ý tới, nghe rõ chưa?"

Đáy mắt nhuận nước của Tĩnh Tri dần dần nổi lên sương mù mờ mịt, khóe môi cô hơi hạ xuống, giống như muốn khóc. Ngón tay anh đâm trán của cô thật đau, anh dùng khí lực lớn như vậy để làm gì? Cô cũng không biết Thẩm Mạn Quân sẽ làm ra chuyện không tưởng tượng nổi như vậy? Anh còn trách cô, cô còn chưa có tính sổ với anh đâu, vì sao trễ như thế mới đến cứu cô, hại cô ở nơi đó suy đoán lung tung, tâm đều sắp vỡ nát.

Khiếp đảm né tránh ngón tay của anh, nhưng vẫn bị anh bắt được, lại hung hăng gõ lên trán cô mấy cái. Mắt Tĩnh Tri đều đỏ, nước mắt tách một tiếng rơi xuống, cô dùng tay lau lung tung, nhịn không được nghẹn ngào trong ngực nói: "Anh còn nói em! Còn nói em! Còn anh, chính anh thì sao? Vì sao trễ như thế mới tới cứu em? Anh còn nói anh thích em, quan tâm em. Đều là gạt em, anh chính là vì làm chuyện này với em..."

Biểu tình của anh đột nhiên thay đổi, lòng bàn tay nắm tay nhỏ bé của cô đột nhiên siết chặt, gần như siết nát xương ngón tay của cô. Tĩnh Tri nhíu chặt mi tâm, nước mắt rơi càng dữ tợn : "Mạnh Thiệu Đình! Anh buông tay..."

"Em lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa!" Giọng anh cực kỳ nghiêm khắc, thậm chí ánh mắt nhìn cô còn mang theo vài phần tàn nhẫn. Tĩnh Tri rụt rụt cổ, lại cảm giác mình càng ủy khuất hơn, nhưng tính tình quật cường này vẫn khiến cô đánh bạo lúng túng mấy tiếng: "Vốn chính là vậy, anh còn sợ em nói..."

"Phó Tĩnh Tri." Anh bỗng nhiên nghiêm túc gọi tên của cô, ánh mắt đen nhánh như đầm sâu, cứ yên lặng bao phủ cô từng chút một.

Tĩnh Tri an tĩnh lại, cũng nhìn anh, không gian nho nhỏ giống như tâm từ từ lắp đầy từng chút một.

Trải qua năm tháng, như là sương kết hoa trên cửa sổ vào mùa đông, hà một hơi liền dần dần tiêu tan, lúc này quay đầu nhìn lại, trực tiếp cảm giác đoạn đường kia lại lờ mờ không ánh sáng như thế. Nhưng cô vẫn chống đỡ, chống đỡ đến ngày hôm nay, chống đỡ đến khi cô gần như có thể nhìn thấy ánh sáng, lập tức thở phào một hơi khi đối mặt với thống khổ thân nhân mất đi.

"Anh đối với em là nghiêm túc, sau này đừng nói lời như thế nữa." Anh thở dài một tiếng, đưa tay vuốt ve tóc mái rối loạn trên trán cô, có chút lo lắng nhìn cô: "Anh biết mọi chuyện anh làm trong quá khứ sẽ rất khó để em tin tưởng anh, thế nhưng phải luôn cho anh một cơ hội, để anh làm cho em xem. Tĩnh Tri, thử tin một người, không có khó khăn như vậy."

Nhiệt độ lòng bàn tay anh chân thật như vậy, lúc cảm xúc dán sát vào gò má của cô giống như làm cho cô có thể trút hết tất cả ủy khuất ở trong ngực của anh, thống thống khoái khoái khóc một trận.

Thế nhưng thống khổ kia giống như bị kiềm chế quá lâu.... quá sâu, thời gian trôi qua quá dài, chờ tới lúc muốn phát tiết, lại mất đi năng lực để khóc.

Cô chỉ là cứng ngắc gật gật đầu, đáy lòng lại càng cay đắng. Cô muốn tin anh là xuất phát từ yêu thích cô nên mới muốn ở cùng một chỗ với cô. Cô muốn phải tin tưởng tim của anh, nhưng sau mọi chuyện anh làm, phản ứng đầu tiên trong đầu cô lại là tại sao anh phải làm như vậy, anh có mục đích gì, anh lại muốn tính toán cái gì.

Cô biết vậy là không công bằng với anh, nhưng cô không có cách nào, lòng của cô đã sớm không còn như bảy năm trước, từ lâu cô đã không phải là Phó Tĩnh Tri đơn thuần yêu anh vào bảy năm trước. Giữa bọn họ vắt ngang nhiều như vậy, cho dù lúc này thân thể giao hòa cùng một chỗ, nhưng cô biết… cô vĩnh viễn đều biết… lòng của cô không thể tiếp nhận anh.

"Vì sao hiện tại bỗng nhiên nói anh thích em?" Tĩnh Tri có chút không rõ, bảy năm trước cô trẻ tuổi hơn nhiều. Dù là lúc đó có chút tư sắc, nhưng mắt anh cũng không muốn nhìn cô, mà bây giờ cô hoa tàn ít bướm, còn có đứa nhỏ, cho dù bỗng nhiên vừa nhìn cũng coi như còn trẻ tuổi, nhưng tóm lại vẫn không thể so với cô gái nhỏ khoảng hai mươi tuổi. Cô không sợ già, người đẹp tuổi xế chiều mới làm cho người ta cảm thấy thê lương, nhưng cô không phải, cho tới bây giờ cũng không phải. Trong bốn người con gái của nhà họ Phó, dung mạo của cô là kém nhất.

"Dáng dấp em không dễ nhìn, tính tình cũng không được yêu thích, vẫn là giống như trước. Thiệu Đình, vì sao anh lại thích em của hiện tại? So với lúc trước gả cho anh, em không chịu nổi hơn nhiều, nhưng vì sao khi đó anh chưa từng thích em?"

Cô giữ nghi vấn này đã lâu, nếu nói là bởi vì đạt được lại mất đi mới làm cho tự tôn đàn ông bị sỉ nhục, như vậy anh sớm đã chiếm được thân thể của cô, còn cần gì đau khổ quấn quýt như vậy?

Anh cũng không hiểu, lúc cô hỏi ra vấn đề này, anh cũng luôn hỏi ở trong lòng mình. Đúng, vì sao anh lại thích cô? Cô không phải rất đẹp, tính cách lại bướng bỉnh, gả cho đàn ông khác sinh đứa nhỏ, cô đã tròn hai mươi tám tuổi, điều kiện của cô thực sự rất kém cỏi. Nhưng anh không biết mình làm sao, anh như là trúng tà mê muội, anh chỉ muốn nhìn thấy lúc khóc lúc cười của cô. Anh chỉ muốn nghe cô gọi tên của anh, dùng giọng đặc biệt mềm mại gọi tên của anh… Thiệu Đình, Thiệu Đình...

Mỗi khi đó, tim của anh gần như đều yếu mềm, anh muốn yêu cô, muốn chăm sóc cô, chỉ đơn giản như vậy.

Nếu nói là cái gì khiến anh thay đổi -- là thời gian chung sống với nhau, là nảy sinh ra tình cảm giữa lúc thời gian trôi qua, là tâm sinh ra cảm giác sau khi bị giày vò.

Thời gian đầy ý nghĩa nhẹ nhàng trôi qua ở trước mắt, anh phát hiện xương sườn và trái tim của mình mềm mại là bởi vì cái gì. Nhưng may là vẫn không trễ, bọn họ còn chưa đến mức râu ria anh trắng bệch, hàm răng cô rụng hết..

Anh đột nhiên cảm giác may mắn, may mắn ngăn chặn lại tiếc nối bỏ qua cô vào lúc ban đầu, anh vươn tay cầm tay cô, mắt nhìn cô, lẳng lặng mở miệng: "Anh sẽ không mạc danh kỳ diệu đối tốt với một người phụ nữ vào lúc vừa bắt đầu."

Tĩnh Tri kinh ngạc, chợt dừng lại. Hồi lâu sau, đáy mắt cô dần dần chảy ra lệ, anh nói không sai? Ai có thể vừa bắt đầu liền có cảm tình với một người phụ nữ xa lạ cưỡng ép nhét cho mình? Ai có thể ngay từ đầu liền tiếp nhận người phụ nữ xa lạ làm vợ của mình?

Đổi lại là cô, cũng chưa chắc là có thể.

Lúc trước gả cho anh, mình chưa hẳn là không có lòng riêng. Dựa vào lương tâm mà nói, kiêu ngạo như anh có thể không có ra tay trả thù nhà họ Phó mưu toan dựa vào anh, vậy đã coi như là không làm thất vọng ước nguyện ban đầu cô gả tới. Chỉ là không ai biết trước tất cả chuyện sau này, nếu cô áp đặt tội danh này cho anh, cũng thực sự có chút quá phận. Nhưng tóm lại mang ngọc mắc tội, dù anh phải trái đúng sai như thế nào, nhưng chuyện ly hôn anh đưa ra, chính là ngòi nổ của tất cả bi kịch.

Có đôi khi cô từng nghĩ, khi con cô không còn, anh tiều tụy phẫn nộ vọt tới chất vấn, có phải nói rõ lúc đó anh cũng không nỡ bỏ đứa bé kia không. Nếu cô thật sự có thể sớm một bước nói chuyện có đứa bé cho anh biết, có phải giữa bọn họ cũng không đi đến một bước này không?