Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 315: Hung dữ




Editor: May

Mạnh Thiệu Đình cảm thấy có chút nhức đầu, anh xoa xoa huyệt thái dương, kéo tay cô không buông, nhưng chỉ ép cô ngồi ở bên cạnh giường của anh, dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ nói: "Tĩnh Tri, em ngoan đi, tôi có một phần lễ vật rất lớn muốn tặng cho em, chờ sinh nhật xong rồi trở về được không? Nếu không thì tôi bảo An Thành đón Phi Đồng nhé?"

Tĩnh Tri hít mũi một cái, vẫn nghẹn ngào dùng sức uốn éo người, như là đứa nhỏ hồ nháo, không để ý tới anh: "Tôi mặc kệ, tôi chỉnh là muốn đi về. Anh đã nói sẽ đối tốt với tôi, tôi muốn làm cái gì thì làm cái đó, anh sẽ không ép buộc tôi!"

"Đúng, cái gì cũng có thể, nhưng lần này thì không được, nhất định phải ăn sinh nhật ở chỗ này!" Anh nghiêm mặt, gắt gao đặt thân thể nho nhỏ của cô vào trong lòng. Trên mặt tuấn dật mang theo mấy phần bất đắc dĩ, lại mang theo mấy phần nghiêm túc, cuối cùng thở dài, bàn tay phủ ở trên khuôn mặt tràn đầy nước mắt của cô: "Tôi chưa bao giờ ăn sinh nhật với em, cũng chưa bao giờ tặng em quà sinh nhật. Tĩnh Tri, đừng làm rộn nữa được không? Để tôi tổ chức sinh nhật cho em một lần, tôi dám cam đoan, em nhất định sẽ thích quà tặng của tôi."

Tĩnh Tri không muốn để ý anh, mặc kệ anh nói cái gì, cô cũng không muốn quan tâm, quà tặng gì chứ, cô không lạ gì! Chỉ là châu báu hoặc là quần áo xinh đẹp, nếu không nữa thì là nhà hoặc xe, cô mới không cần!

"Tôi không muốn, tôi không muốn gì hết, anh muốn tặng những thứ mà phụ nữ thích chứ gì, tôi không lạ gì!"

Cô hung hăng đẩy cánh tay anh ra, bò dậy muốn đi, nhưng anh bỗng nhiên hung hăng bắt lấy cô.

Tĩnh Tri bị lực đạo của anh làm cho hoảng sợ, nhịn không được nhíu mày cạy ngón tay của anh ra: "Anh làm gì vậy hả? Mạnh Thiệu Đình, anh làm tôi đau! Buông tay!"

"Phó Tĩnh Tri, sao em lại không hiểu chuyện như thế? Có phụ nữ 28 tuổi nào sẽ cố tình gây sự giống như em không?" Anh nghiêm mặt giáo huấn cô, lực đạo trên tay lại không buông chút nào, đôi mắt gắt gao nhìn thẳng cô, ánh mắt thực sự dọa người!

Tĩnh Tri thật sự bị chọc tức, chính anh không biết xấu hổ trước, hiện tại còn cố ý mắng cô như vậy, mắng cô cố tình gây sự?

"Mạnh Thiệu Đình! Rõ ràng là anh sai trước, là anh vừa làm chuyện hèn hạ vô sỉ với tôi, anh cho rằng cho tôi chút quà sinh nhật rách nát thì tôi liền tha thứ cho anh ư? Anh cũng quá coi thường tôi rồi! Rốt cuộc là ai đang cố tình gây sự, là ai thì trong lòng người đó tự hiểu! Tôi lười nói với anh!"

Tĩnh Tri nói xong, không chút khiếp đảm trừng anh. Người này kéo cái gì mà kéo? Là anh đang đeo đuổi cô đấy? Cô lại không nợ anh!

"Còn tranh luận? Có phải mới vừa rồi còn chưa được giáo huấn đủ không?" Anh vẫn là giọng giáo huấn, nhưng khóe môi đã dương lên, anh vẫn là lần đầu tiên thấy vẻ mặt sinh động như vậy của cô!

"Anh --" Cô bị chọc tức, mắt lập tức đỏ bừng lên, cắn khóe môi còn đang treo nước mắt ở bên cạnh, bộ dáng lê hoa đái vũ như vậy, bỗng dưng làm cho trái tim anh đau xót. Cảm giác đau đớn cứ như vậy sinh sôi ra, không ngừng lan tràn trong lồng ngực của anh.

"Được rồi, náo loạn một lúc rồi, đi lấy cho tôi ly nước."

Anh cười nhẹ dỗ dành, lòng bàn tay xoa mu bàn tay của cô, đáy mắt vẫn còn sót lại tình dục chưa tan. Tĩnh Tri đưa tay đẩy bàn tay anh ra, hừ lạnh một tiếng: "Anh cũng không phải là không đi được."

"Em cũng không phải không biết bác sĩ dặn tôi phải nghỉ ngơi nhiều, để tránh khỏi sau khi xương cốt tốt hơn lại bị thương lần nữa, như thế có thể thực sự tàn phế."

Anh nói rất nhẹ nhàng, Tĩnh Tri lại lập tức nhíu mi. Nghĩ đến chuyên gia trong và ngoài nước nghiên cứu mấy tháng, mở cuộc họp về chân của anh không biết mấy trăm lần, nhưng vẫn cho ra một kết luận lập lờ nước đôi. Cô thật sự không dám suy nghĩ, Mạnh Thiệu Đình tuấn dật phi phàm, luôn luôn kiêu ngạo không kiềm chế được biến thành một người đàn ông bước đi chân cao chân thấp, sẽ sát phong cảnh bao nhiêu!

Mạnh Thiệu Đình không lên tiếng, nhìn bộ dáng nhíu mày trầm tư lúc này của cô. Cô gái nhỏ này thật sự là quá mức khẩu thị tâm phi, rõ ràng trong lòng vẫn lo lắng không ngừng, ngoài miệng lại không nói, sẽ tự mình rối rắm. Anh cũng muốn thử nhìn một chút, chờ anh xây xong Tĩnh Viên cho cô, cô nhìn thấy ngôi nhà đã từng biến thành phế tích, một lần nữa xuất hiện ở trước mặt mình, còn có thể bình tĩnh như vậy không?

Tĩnh Tri tức giận rót một ly nước đưa cho anh, chính mình lại đi tới phía trước cửa sổ. Nơi đó mới bày một tủ sách, là Mạnh Thiệu Đình đặc biệt bảo An Thành mua trở về cho cô dùng, còn mới mua một ít sách bán chạy, mặt khác còn có một máy laptop.

Tĩnh Tri không ngờ anh lại là một người đàn ông cẩn thận như thế, đáy lòng luôn luôn còn sót lại thành kiến với anh, liền tan mất mấy phần. Dùng thật lòng đổi thật lòng của người khác, tự nhiên sẽ làm cho người ta cảm ứng được, cô cũng không phải một động vật máu lạnh không có chút tình cảm nào.

"Anh bảo An Thành đón bánh bao nhỏ đi, tôi quá nhớ thằng bé rồi. Tuần trước trở lại nhìn nó, phát hiện nó gầy đi, hình như lúc tôi đi cũng khóc, chết sống kéo tôi không buông, khi đó tôi thiếu chút sẽ không trở về nữa."

Tay Tĩnh Tri lật trang sách lung tung, đáy mắt lại hiện lên một tia sầu bi nhợt nhạt. Nếu đón bánh bao nhỏ đến đây, hai người nhà họ Mạnh kia tất nhiên sẽ biết được. Đây dù sao cũng là đứa nhỏ của Thiệu Hiên, cháu trai ruột của Mạnh Chấn Tông. Dù thế nào thì quan hệ huyết thống đều chém không đứt, nếu bây giờ Thiệu Hiên ở đây, anh cũng sẽ rất muốn mang bánh bao nhỏ để cho ông nội nhìn, mặc dù cô cũng không có lòng dạ rộng lượng đến mức như vậy, cô cũng không tính toán

tha thứ cho hai người nhà họ Mạnh, nhưng bắt cô hoàn toàn cắt đứt quan hệ của Phi Đồng và nhà họ Mạnh, điều này hoàn toàn không có khả năng.

Sự thực bày ở trong này, dù thế nào, cô cũng không thể thay đổi.

"Được, hôm nay không kịp rồi, sáng sớm ngày mai tôi bảo An Thành đi đón được không?" Mạnh Thiệu Đình không có chút do dự nào. Anh đã quyết định muốn người phụ nữ này, vậy tất cả của cô, anh cũng sẽ không bài xích nữa.

"Ừ, chỉ là lo lắng thằng bé sợ người lạ, sẽ sợ hãi, để cho Bình Bình đi theo luôn, Bình Bình và thằng bé còn quen thuộc một chút. Còn nữa, tôi phải gọi điện thoại cho bảo mẫu, thu dọn đồ chơi và quần áo của Phi Đồng. Đúng rồi, đúng rồi, còn có..."

"Tĩnh Tri em đừng bận tâm nữa, để bảo mẫu cùng qua là được rồi, đồ dùng của Phi Đồng thì mua lại là được." Anh nhìn bộ dáng cô tính toán cho con trai, trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp. Việc nhà bình thản hạnh phúc như vậy, lại là khát vọng không chạm được ở trong cuộc đời bọn họ. Phi Đồng làm con của cô, thực sự là rất hạnh phúc.

"Anh không biết đâu, Phi Đồng rất ngoan, nó không vứt bỏ đồ chơi, cũng sẽ không nháo muốn tôi mua món mới nhất cho nó. Nếu như không mang theo đến, nó nhất định không vui."