Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 307: Rốt cuộc muốn cái gì (2)




Editor: May

Giờ phút này rút người rời đi? Mạnh Thiệu Đình chắc chắn sẽ không buông tay. Dù cho cô có thể làm cho anh buông tay, hai người nhà họ Mạnh kia chưa chắc có thể buông tha cho cô. Hơn nữa, cô còn có rất nhiều chuyện chưa làm rõ ràng, ví dụ như vì sao Mạnh Thiệu Tiệm phải tiết lộ cho cô tin tức Mạnh Thiệu Đình xảy ra tai nạn xe cộ? Hắn còn có âm mưu khó lường gì? Cô đã nghĩ thông suốt hắn rắp tâm bất lương, lại không cách nào làm cho chính mình ngồi yên không để ý đến. Mặc kệ thế nào, Mạnh Thiệu Tiệm là người rất đáng sợ, thậm chí cô có chút sợ hãi, sợ hãi nếu thật có một ngày hắn nắm giữ tất cả, số phận mọi người sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế nào.

Cô vẫn không quên một năm ly hôn với Thiệu Đình kia, tất cả chuyện hắn đã làm với cô.

Tĩnh Tri nghĩ tới đây, bỗng nhiên lạnh run một cái.

"Làm sao vậy? Tay lạnh như thế, có phải điều hòa mở quá thấp không?" Anh nhạy cảm cảm giác được cô khó chịu, luống cuống khóa tay lạnh như băng của cô vào trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng chà xát.

Tĩnh Tri khẽ lắc lắc đầu, "Thiệu Đình, vì sao lần này cha anh lại cho Mạnh Thiệu Tiệm tạm thay chức chủ tịch?"

Mạnh Thiệu Đình sửng sốt, chợt cười nói: "Không phải tôi đang bị thương sao, dù gì anh cả cũng là con trai nhà họ Mạnh, chuyện này rất bình thường."

"Không." Tĩnh Tri nhẹ nhàng lắc đầu, "Anh chỉ là bị thương ở chân, dù chuyển phòng làm việc đến bệnh viện cũng không hẳn là không thể. Phải biết rằng mời thần dễ tiễn thần khó, ai muốn ngồi trên vị trí như vậy rồi lại bị đẩy xuống chứ?"

Mạnh Thiệu Đình thu liễm nụ cười, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía cô. Đều nói phụ nữ nghiêm túc là xinh đẹp nhất, bộ dáng nhíu mày chuyên chú lúc này của cô thực sự là rất động lòng người.

"Tĩnh Tri, em đang lo lắng cho tôi sao?" Anh nắm chặt tay cô, đầu ngón tay ma sát qua lại trên mu bàn tay của cô.

Tĩnh Tri liếc mắt nhìn anh một cái: "Chẳng lẽ anh không lo lắng chút nào? Anh cả kia của anh cũng không là một nhân vật đơn giản."

Mạnh Thiệu Đình cười sâu kín một tiếng: "Dù cho hắn có giỏi, cũng không phải cứ kiếm được tiền là xong."

"Anh cứ mặc hắn muốn làm gì thì làm sao?" Tĩnh Tri có chút nóng nảy, không phải đều nói đàn ông mưu cầu danh lợi và quyền thế ư? Sao bộ dáng người đàn ông này giống như không quan tâm chút nào.

"Thứ tôi coi trọng không giống với thứ anh cả coi trọng." Mạnh Thiệu Đình nhướng mày lên, trong con ngươi mơ hồ có thể nhìn thấy mấy phần trào phúng: "Hắn muốn tranh, để hắn tranh là được, dù sao hiện tại tôi đang dưỡng thương, cũng không muốn quản những chuyện kia."

Tĩnh Tri bất đắc dĩ thở dài: "Tôi vẫn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy. Đúng rồi, chẳng lẽ anh không hiểu kỳ vì sao tôi biết được chuyện anh bị thương ư?"

Mạnh Thiệu Đình bỗng dừng lại, sau một lúc, anh cúi đầu mở miệng, trong giọng nói lại mang theo mấy phần trầm trọng: "Là anh cả?"

Tĩnh Tri gật đầu: "Đúng, tôi đang suy nghĩ, hắn nhất định có mục đích gì đó."

Mạnh Thiệu Đình cúi thấp đầu, tròng mắt nửa hé, trong đầu lại đang nhanh chóng xoay tròn. Vốn anh không ngu ngốc, được những lời này của Tĩnh Tri đánh thức, trong nháy mắt chuyện lúc trước giống như xâu chuỗi lại với nhau. Đúng rồi,

trước kia anh cả giống như luôn luôn lơ đãng tiết lộ tin tức của Thiệu Hiên và Tĩnh Tri cho anh. Ban đầu khi anh và Mạn Quân cử hành hôn lễ ở Hawaii, cũng là hắn nói cho anh biết tin tức lão tam kết hôn với Tĩnh Tri, nên anh mới đào hôn về nước. Lần đó cha giận dữ, anh cũng thiếu chút nữa mất đi chức chủ tịch.

"Rất đơn giản, hắn là muốn tôi tranh với lão tam, sau đó hắn sẽ làm ngư ông đắc lợi."

Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên mở miệng, anh buông tay Tĩnh Tri ra, muốn tìm điều thuốc. Lúc suy nghĩ chuyện gì đó, anh luôn luôn không tự chủ muốn hút thuốc.

"Vết thương của anh còn chưa lành, đừng hút thuốc." Cô giống như nhìn thấu ý nghĩ của anh, đưa tay cầm tay của anh.

Mạnh Thiệu Đình cười với cô, chậm rãi nói: "Được."

Tĩnh Tri ngẩn người, chợt bĩu môi, đặt bàn tay của anh xuống, nhưng anh lại trở tay cầm ngược tay cô, kéo cô vào trong lòng "Không nên nói đến hắn, hiện tại hắn đã là chủ tịch, chân tôi lại không thể động, tùy hắn đi. Mạnh thị là của nhà họ Mạnh, anh cả cũng là người nhà họ Mạnh, nếu hắn muốn thì cho hắn, tôi cũng không quá quan tâm đến những thứ này. Lại nói hắn là con trai trưởng, thừa kế gia nghiệp cũng là chuyện đương nhiên, tôi cũng không phải không thể kiếm tiền, không thể nuôi sống em."

"Ngược lại anh nên xua đuổi ý nghĩ đó đi, cứ như vậy chắp tay đưa miếng thịt béo đã nắm chặt trong lòng bàn tay cho người ta, anh can tâm sao?"

"Tử phi ngư, yên tri ngư chi nhạc(1)?" Mạnh Thiệu Đình đặt cằm ở trên gáy của cô, môi dán lên làn da trắng muốt của cô, khẽ hôn một chút, "Em không phải tôi, làm sao biết tôi nghĩ muốn cái gì?"

Cô có chút thất thần, thì thào lên tiếng hỏi: "Vậy anh nói cho tôi biết, đó là cái gì?"

Anh cười trầm thấp ra tiếng, giống như là lồng ngực đều đang chấn động, dán sát vào cột sống của cô, làm cho lưng của cô cũng bắt đầu tê dại, nhịn không được cắn môi, lầu bầu nói: "Tôi cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi."

Anh cúi đầu hôn gò má của cô, giọng nói mơ hồ không rõ truyền vào màng nhĩ của cô: "Chẳng lẽ em không biết tôi muốn cái gì?"

Tĩnh Tri cảm thấy tai đều đã trở nên nóng bỏng, thân thể cô uốn éo một cái, khuỷu tay hơi dùng sức, đúng lúc đánh vết thương của anh. Mạnh Thiệu Đình 'ôi' một tiếng buông tay ra, cô lập tức nhảy ra, bước chân có chút rối loạn: "Tôi mệt mỏi, ngủ thôi."

"Tĩnh Tri..." Nhưng anh lại mở miệng, con ngươi xinh đẹp mang theo ý cười, vững vàng ngưng đọng ở trên người cô: "Em không chăm sóc tôi ngủ ư?"

Cô không nhịn được thối một hơi: "Không phải có hộ lý sao?"

"Tôi muốn em chăm sóc, tay hộ lý quá mạnh, lại quá lớn, làm đau vết thương của tôi." Anh nói đặc biệt trâng tráo, trong lòng Tĩnh Tri biết anh đang gạt người, nhưng vẫn oán hận xoay người sang chỗ khác, bưng nước nóng tới, giúp anh lau mặt lau tay.

Khó khăn lau chùi anh khoan thai thoải mái, để anh nằm xuống xong, Tĩnh Tri mới cảm giác mình thật sự mệt mỏi. Bởi vì không mang theo đồ dùng hằng ngày, cô chỉ đành rửa mặt qua loa, chọn một phòng ngủ, vén chăn lên nằm xuống. Cô cho rằng cô sẽ rất khó ngủ, không ngờ thân thể vừa chạm đến chăn mỏng mềm mại, cơn buồn ngủ lập tức tập kích đến, chỉ chốc lát sau liền nặng nề ngủ thiếp đi.

Chú thích:

(1) Tử phi ngư, yên tri ngư chi nhạc: Đây là một câu nói Trang Tử, dịch là Trang Tử không phải cá, sao biết cá vui vẻ?